Cố Hi chờ đợi ‘mười năm’ dài ròng rã, ngày nào cũng như ngày nào, lặp đi lặp lại công việc của một vị thần nhỏ, ở tiên hội cuối năm cũng quen biết được một vài vị thần làm chức vụ giống cậu.
Cùng nhau tán gẫu vài câu, Cố Hi nhận ra bọn họ cũng từng là người mang thể thuần linh, đều phải trải qua ‘thử thách’ mới trở thành thần.
Nếu so ra, ‘thử thách’ của cậu còn nhẹ nhàng hơn mấy người kia vài phần.
“Yo, ta về rồi đây, đúng hẹn đấy nhá”, vị thần từng đào hố Cố Hi đột ngột xuất hiện, lôi cậu ra khỏi mớ suy nghĩ của bản thân.
Thấy người nọ tinh thần sáng láng, khuôn mặt hồng hào.
Cố Hi nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn hắn: “Cuối cùng cũng chịu vác mặt về, ta còn tưởng ngài quên luôn thỏa thuận giữa chúng ta rồi chứ”
“Ta đương nhiên là không dám quên rồi, thiên đạo tai mắt khắp nơi, ta còn chưa muốn chết đâu”, vẫn là khuôn mặt cười hi hi ha ha đáng ghét như cũ, Cố Hi không nói gì nữa, dồn hết đống công việc sắp tới lên người hắn.
Nhìn công văn chất đống trước mắt, vị thần tiền nhiệm như người sắp chết, mếu máo nhìn Cố Hi: “Ta mới trở về thôi mà, ngươi cũng không cần ác như vậy đâu”
“Ta chỉ theo luật lệ bàn giao lại công việc thôi, chuyện ngài hứa với ta cũng đã đến lúc thực hiện rồi đấy”
“Ngươi quả nhiên chính là ác ma, vừa về đã chào đón ta bằng đống công văn, sau đó lại bắt ta làm việc, không chừa chút thời gian cho ta nghỉ ngơi, độc ác!”, vị thần kia tự lẩm bẩm một mình, sau đó không tình nguyện phất tay làm phép.
"Hừ, nể tình ngươi giúp ta trông coi nơi này mười năm, tặng ngươi một món quà nhỏ vậy"
Cố Hi lại cảm nhận được một trận lâng lâng quen thuộc, khi cậu mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy lại là ông nội Cố Lương ở hiện đại.
Gương mặt ông vừa đau buồn lại khổ sở, nhẹ nhàng vuốt ve bên má non nớt của cậu nói: “Cháu ngoan, đừng buồn, ông sẽ luôn ở bên cạnh cháu, cho dù không còn cha mẹ, nhưng cháu vẫn còn ông”
Cố Hi sửng sốt, cậu muốn gọi ông nội, nhưng thân thể này lại quá yếu, chỉ phát ra vài tiếng “ư a” như cún con.
“Cháu ngoan, từ nay tên cháu sẽ là Cố Hi”
“ư...na...”
“Ngoan, mau ngủ đi, ông thương”
Được ông nội vỗ về, Cố Hi một lần nữa chìm vào giấc ngủ, đợi cậu tỉnh lại, thời gian đã nhảy tới hai năm sau.
Cố Lượng tìm gặp người bạn lâu năm của mình, nhờ ông ấy bói một quẻ cho Cố Hi.
“Hi nhi là người được thần ban phước, trên người mang theo công đức, đáng lẽ phải sống an nhàn đến hết thọ mệnh”, bạn già của Cố Lượng ngừng lại, đánh giá cao thấp Cố Hi hai tuổi đang yên tĩnh lắng nghe.
“Sao lại ‘đáng lẽ’, rốt cuộc thì ông tính ra cái gì rồi?”, Cố Lượng ngồi một bên thấy khuôn mặt ngưng trọng của ông bạn, cả người đều trở nên căng thẳng.
“Hi nhi sẽ sống hết thọ mệnh, hơn nữa còn tích trữ được càng nhiều công đức, nhưng...”
“Nhưng cái gì? Mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa!”, Cố Lượng bị lời nói nửa vời của bạn già chọc cho nóng nảy, gấp gáp thúc giục.
Người kia bị ông nội của Cố Hi giục cũng không hề tức giận, chỉ liếc mắt xem thường một cái, sau đó lại gieo quẻ thêm lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
“Đến năm 23 tuổi, nó sẽ gặp kiếp nạn, nhưng cũng có cơ duyên, chuyện sau đó thì ta không thể tính ra”
Cố Hi nghe ông ấy nói xong, trong lòng cũng biết được phần nào kiếp nạn và cơ duyên của mình.
“Ông nói nhảm cái gì vậy? Kiếp nạn