Gặp cái xe kia dần dần biến mất ở trong tầm mắt chính mình, xung quanh khôi phục thành một mảnh tối đen, Diệp Uyển Oánh cố nén sự sợ hãi, lau nước mắt trên mặt, âm thầm tự động viên chính mình, rồi sau đó cất bước đi bộ về.
Hiện tại cô giống như chim sợ cành cong, có tiếng động tùy ý đều có thể dọa cô sợ chết khiếp, vạn hạnh là, tuy rằng là ngoại ô, nhưng con đường coi như bằng phẳng, cô đi tất không chỉ cảm thấy cộm cộm, chưa đến mức đau.
Đường xa đằng đẵng, khi nào thì cô mới có thể trở lại ngôi nhà ấm áp đây? Càng làm cho cô sợ hãi là đêm nay cô thật sự có thể bình an về nhà sao?
Diệp Trường Hưng xem thời gian có phần đứng ngồi không yên, Uyển Oánh chưa từng có trở về trễ như vậy, hôm nay con bé làm sao thế? Cho dù muốn ở lại nhà anh, con bé cũng nên gọi điện thoại báo về nhà chứ? Kênh TV không biết đã phát lại mấy lần, thật sự không nhịn được ông cầm lấy điện thoại, gọi vào dãy số quen thuộc.
Thật ra, lúc này ông mới hơi nóng ruột, không nghĩ con gái thật sự xảy ra chuyện, ông muốn nương cơ hội này trò chuyện với người bên kia.
Bất luận là vợ hay con, ông đều có chút nhớ nhung, cho dù Gia Thành không phải thân sinh, song nhiều năm như vậy thằng bé bầu bạn bên cạnh mình, chưa từng không gặp mặt lâu đến thế.
Về phần hiện tại ông không có hành động vì ông luôn luôn chờ, chỉ có bên kia muốn nhận thân, sai lầm của ông mới có vẻ nhỏ đi một chút, nhận được vợ con tha thứ cũng dễ dàng hơn một ít.
“Alo? Uyển Oánh à?” Nhìn thấy dãy số quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa, La Gia Thành không nghĩ nhiều, chỉ tưởng em gái gọi cho mình, lại không nghĩ rằng truyền đến tiếng cha dượng hoang mang.
“Uyển Oánh không ở chỗ con à?” Trong lòng Diệp Trường Hưng king ngạc, con gái là bảo bối trong lòng ông, hơn ba mươi tuổi ông mới có một đứa con độc nhất.
Hiện tại vợ con đều bỏ đi, nếu cô con gái này có chuyện gì, không phải muốn mạng của ông sao?
“Đầu giờ chiều con bé đã đi? Còn chưa về nhà?” Phát hiện tình huống không đúng, La Gia Thành nói rõ sự tình.
“Chưa, đứa nhỏ này vẫn chưa trở về, cũng không gọi điện lấy một lần.” Tay cầm điện thoại hơi run, đầu Diệp Trường Hưng đầy mồ hôi, con gái có thể đi đâu? Đã muộn quá rồi?
“Ông đừng nóng vội, tôi gọi điện thoại đi ra ngoài tìm, trăm ngàn đừng nóng vội, tìm được tôi sẽ gọi điện thoại cho ông, có thể là con bé đi chơi điên nên quên gọi điện thoại, trăm ngàn đừng nóng vội, chờ tin tức của tôi.” Phát hiện giọng điệu cha dượng có chút hoảng loạn, giọng cũng biến đổi, La Gia Thành vội trấn an đối phương.
Tình cảm của anh với người đàn ông này rất phức tạp, nhưng mặc kệ thế nào, anh không hy vọng người đàn ông này xảy ra chuyện gì, dù sao anh gọi ba nhiều năm như vậy.
Cúp điện thoại, La Gia Thành kể rõ mọi chuyện cho vợ mình, sau đó nói cho mẹ mình đồng nghiệp tìm mình có việc, anh xoay người ra khỏi cửa.
—— tôi là đường ranh giới ——
Tâm tình La Gia Tề vui vẻ tựa vào sô pha xem tivi, trong lòng anh rất đắc ý.
Nhìn xem, nhìn xem, em gái thích nhất vẫn là mình, trở về em ấy ngoan ngoãn nói ra tình hình thực tế, ngay cả tên mặt trắng kia cũng không giấu diếm.
Ha ha, anh đã nói rồi, hai người có cảm tình nhiều năm như vậy, không phải những gã người đàn ông kia nói mấy câu là phủi sạch?
“Anh, em tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi.” Nha Nha lau tóc từ phòng tắm đi ra, chuyện thứ nhất chính là cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh.
Nhìn đến chuyên mục bóng đá mình thích bị đổi thành phim truyền hình ố á, La Gia Tề bất đắc dĩ đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.
Tuy rằng với điều kiện nhà họ, mua thêm tivi là chuyện trong tầm tay, nhưng mà hai người này thích dùng một TV để cướp điều khiển, mỗi lần đến tối sẽ tìm đủ mọi lý do để chuyển sang kênh mình thích, tranh cướp của nhau rất vui vẻ, không ai nhường ai.
Gặp anh trai không tình nguyện đi, Nha Nha vui vẻ ngồi vào sô pha, xem phim truyền hình mình thích, nếu không quý trọng thời gian, lát nữa anh trai tắm xong đi ra sẽ lại là một trận chiến đấu để phân phối lại.
La Gia Tề vừa đóng cửa phòng tắm, nghe được tiếng chuông vang lớn, cầm lấy điện thoại nhìn dãy số bên trên, không kiên nhẫn ấn nhận.
“Alo, Gia Tề à? Em có gặp Uyển Oánh không?” Giọng đối phương vội vàng làm cho La Gia Tề ngẩn ra.
Diệp Uyển Oánh kia lại chọc phiền toái? Một ngày trời, tại sao không có lúc nào yên tĩnh thế?
“Lần cuối cùng nhìn thấy cô ta là trước khi gọi điện cho anh, sao vậy? Cô ta chưa về à?” Nhíu mày hỏi, anh có thể tưởng tượng đối phương lo lắng đến mức nào, nếu là Nha Nha, chẳng những lúc này chưa về còn không có tin tức, anh tin mình sẽ điên mất.
Bên kia La Gia Thành bất đắc dĩ nói: “Buổi chiều trở về một lần, sau khi đi mất thì không thấy bóng dáng, anh đã hỏi hết nhà các bạn học, không có tin tức của con bé.” Nếu không, anh đâu có điên mà gọi điện cho Gia Tề? Đây là một chút hy vọng cuối cùng của anh, nhưng hiển nhiên vẫn khiến cho anh thất vọng rồi.
“Thật có lỗi Gia Tề, quấy rầy em nghỉ ngơi, anh cúp máy trước đây.” Lúc này La Gia Thành cũng không có tâm tình nói thêm gì đó, vừa tìm được em trai, anh cũng không muốn mất đi em gái.
“Anh, Diệp Uyển Oánh làm sao vậy?” Gặp hai hàng lông mày anh trai nhíu chặt trừng mắt với điện thoại, Nha Nha quan tâm hỏi.
Cho dù không thích cô nhóc kia như thế nào, cô ta cũng là em gái ruột của anh trai, tựa như lời đối phương, hai người còn có một nửa huyết thống cơ mà, bình thường không để ý tới là một chuyện, cô không hy vọng cô ta thực sự xảy ra chuyện gì.
“Ừm, cô nhóc phiền toái này mất tích, hiện tại bạn bè bạn học đều không tìm thấy cô ta, anh ta cô đang đi tìm khắp thế giới kìa.” Về phần cô gái này, anh thật sự không thích, nhưng tưởng tượng ban ngày đối phương luôn gọi anh Hai, anh có chút không nhịn được lo lắng vì cô bé, con gái con lứa trễ như thế mà chưa về, cha mẹ cô nhóc giáo dục con cái như thế nào?
Nha Nha vừa nghe thế, buộc mái tóc lên, đồng thời nói với La Gia Tề: “Anh, để em đi thay quần áo, sau đó chúng ta ra ngoài tìm xem.” Đã trễ thế này, một cô gái còn chưa về nhà thật sự làm cho người ta lo lắng, mặc kệ có thể tìm được hay không, bọn họ cũng nên thử xem, nhiều người