Nha Nha đương nhiên không biết anh trai thân ái đang nghiến răng nghiến lợi ở cách vách, cô quay về phòng, gặp sắc mặt đoàn người quái dị nhìn chính mình, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu: “Các cậu làm sao vậy? Đây chẳng phải là bí mật gì, có khó tiếp nhận như thế không?”
“Người anh Hai cô ta nói là anh La à?” Nghĩ đến người đàn ông mình sùng bái, Chu Lang muốn cười cũng không nổi.
Thật ra cậu không cảm thấy xem thường con dâu nuôi từ bé gì đó, cậu chỉ cảm thấy đau lòng, dù sao nhà ai có cha có mẹ mà điều kiện tốt, ai lại cho con đi làm con dâu nuôi từ bé? Mà nếu quả thực Nha Nha có người trong lòng, mình làm sao bây giờ?
“Đúng vậy, thật ra rất nhiều chuyện các cậu đã biết rồi.” Thấy nhóm người Giai Giai nhìn mình chờ đáp án, cô đơn giản nói hết, “Các cậu hẳn là biết, mình và anh trai không có thân nhân, lớn lên từ nhỏ cùng nhau.
Thật ra mình còn có một người cậu, nhưng lúc ấy cậu không muốn nuôi mình.
Cho nên trước khi lâm chung, bà ngoại bất đắc dĩ giao mình cho anh trai, nhưng không có cách nói lại sợ về sau cậu mợ mình tìm phiền toái, cho nên bà nói trước mặt người trong thôn, gả mình cho anh trai, để bọn mình trưởng thành sẽ thành thân, như vậy cuộc sống về sau miễn cho có người nhàm chán bàn ra tán vào.
Về phần cô gái kia, kể tiếp có phần hơi phiền, tóm lại, ba cô ta cưới mẹ anh tôi, còn che giấu bà tin tức anh tôi vẫn còn sống, cho nên bao năm qua hai chúng tôi vẫn dựa vào nhau mà sống dù có thiếu ăn thiếu mặc, cứ thế trải qua thôi.”
Giọng điệu Nha Nha rất tự nhiên, vốn dĩ đó là sự thật, cô có cái gì mà không thể nói? Nếu bạn che che lấp lấp mới làm cho người ta cảm thấy có vấn đề.
“Vậy, về sau hai người thật sự sẽ kết hôn à?” Chu Lang khẩn trương hỏi, cảm thấy trong lòng bàn tay mình đều túa mồ hôi.
Môi Nha Nha nở một chút ngọt ngào, có chút thẹn thùng nói: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy anh trai cưng mình như cưng trứng, anh ấy quan tâm mình nhất, mình cũng quan tâm đến anh ấy nhất.
Nếu có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, đương nhiên hai chúng mình đều sẽ vui vẻ, có lý do gì không kết hôn chứ.”
Câu này vừa nói ra, lập tức làm tan nát trái tim thiếu niên trong phòng, có lẽ, còn có trái tim một cô gái nữa.
Mặc dù Tần Giai Tuệ biết mình và La Gia Tề sẽ không có kết quả, bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn, nhưng mà đâu cần nhanh như vậy khiến cho cô biết trong lòng đối phương đã có chủ chứ? Làm tổn thương người khác quá.
Có lẽ bởi vì giọng điệu Nha Nha quá mức tự nhiên, có lẽ bởi vì phần lớn các bạn học đều biết hai anh em không có cùng họ, còn biết hai người từ khi gian khổ, cho nên không ai suy nghĩ lệch lạc, cho nên mới thiếu nam thiếu nữ thời đại này vẫn quá hồn nhiên.
Còn một cô gái hồn nhiên khác, Diệp Uyển Oánh bị bạn tốt kéo ra ngoài thì bắt đầu nổi giận đùng đùng: Tiêu Tư Thần chết tiệt, đều là tại cô ta, nếu không phải vì cô ta, làm sao mình bị mất mặt như thế? Trở về cô muốn nói cho đại ca, loại người nào chứ? Anh ấy còn bảo mình học cô ta? Học cô ta cái gì? Hồng hạnh ra tường à?
Nổi giận xong, trông thấy tất cả mọi người đã đi, chỉ còn lại bạn thanh mai của mình, cô càng nghĩ càng nín thở, xua tay nói: “Mình đi tìm anh mình, cậu về nhà trước đi.” Nói xong, cô vẫy tay kêu một chiếc tắc xi, mở cửa lên xe đi mất.
Cô không phát hiện, đằng sau chiếc xe taxi cô ngồi còn có một chiếc tắc xi màu đỏ khác vẫn đi theo cô.
Đến khi cô xuống xe, vào nhà La Gia Thành, chiếc xe kia vẫn chờ ở góc đường cách đó không xa, chưa đi.
La Gia Thành nhận được điện thoại của em trai thì rất vui.
Từ lần trước Nha Nha nói như thế, anh không quấy rầy em ấy nữa, cũng muốn làm cho em trai lắng đọng lại tâm trạng một chút, sau đó lại đổi phương thức dỗ em trai trở về.
Không nghĩ tới hôm nay Gia Tề chủ động gọi điện thoại cho anh?
“Gia Tề…” Anh vừa nói một câu, bên kia truyền đến giọng La Gia Tề lạnh lùng.
“La Gia Thành, quản lý em gái bảo bối của anh cho tốt, cô ta còn dám nói mấy câu vớ vẩn bắt nạt Nha Nha, tôi tuyệt đối không tha cho cô ta.” Nói xong, đối phương cúp máy.
Uyển Oánh? Uyển Oánh lại làm cái gì? Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt em gái bất mãn với Gia Tề, anh buông điện thoại không khỏi có phần đau đầu, cô nhóc kia biết rõ trong nhà hiện tại đang dỗ hai người thì chớ, tại sao còn gây sự với họ?
“Anh, tức chết em, anh trút giận cho em.” Diệp Uyển Oánh mở cửa nhà anh trai, há mồm đã mách mỏ.
Trong lúc Diệp Uyển Oánh kể bất mãn ở nhà La Gia Thành, bên này đám người Nha Nha không có tâm trạng đi chơi, đi ra ngoài tính tiền chuẩn bị về nhà.
Nam sinh mời nữ sinh, cho nên khi Lý Thành Chí cầm tiền các nam sinh cùng phòng ngủ gom góp với nhau đi ra quầy bar chuẩn bị trả, cậu ngạc nhiên khi nhân viên trả lại một nửa tiền.
Thấy biểu cảm cậu sinh viên ngạc nhiên, nhân viên trực quầy cười nói: “Ông chủ chúng ta nói, hôm nay làm cho tâm tình mọi người không tốt chúng ta cũng có trách nhiệm, cho nên giảm một nửa tiền cho mọi người.
Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Một nửa tiền? Đoàn người yên lặng nhìn về phía Nha Nha, cô cố gắng nở nụ cười khô khốc.
Ô ô, cô thật sự không biết ông chủ kia mà.
Trốn trốn tránh tránh đằng sau, La Gia Tề nổi giận: Có ý tứ gì? Có ý tứ gì? Đây rõ ràng chính là có âm mưu, còn giảm năm mươi phần trăm hoan nghênh lại đến? Hừ, lần sau anh sẽ nói cho Nha Nha, không bao giờ đến nơi rách nát này nữa.
Không nói La Gia Tề giả vờ giả vịt không biết gì cả sau khi Nha Nha về nhà, nói sang Diệp Uyển Oánh, cô bị dạy dỗ một trận ở nhà anh trai, tức giận chạy ra