Qua hôm sau, Tử Hạo sáng sớm đã đến Vĩnh Ninh cung tìm Vĩnh Ninh để nói chuyện, Vĩnh Ninh đang dùng bữa sáng nghe cung nữ báo thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cho mời Tử Hạo vào và cho dọn dẹp thức ăn trên bàn và cung nữ lui ra ngoài.
Cậu vừa bước vào thì Vĩnh Ninh đã cất tiếng hỏi: “Sau hôm nay đột nhiên đệ lại đến thăm tỷ sớm vậy?”
Tử Hạo cười tươi bước đến ngồi xuống đối diện với cô nói: “Tại ta nhớ hoàng tỷ nên đến thăm thôi mà!”
Vĩnh Ninh trề môi: “Có quỷ mới tin đệ.” Cô luôn rất yêu thương hai đệ đệ của mình, nhưng so với tảng băng kia thì cô thân thiết với Tủ Hạo hơn vì cậu vui vẻ lại ôn nhu chứ không như tên kia mỗi lần nói chuyện cứ như đang đứng
trước kẻ thù vậy.
Tử Hạo cười cười: “Hoàng tỷ nói vậy thật khiến đệ đau lòng nha!” Cậu vừa nói vừa giả vờ ôm lấy ngực, mặt mày nhăn nhó.
Vĩnh Ninh giơ tay ý bảo cậu ngừng lại nói: “Được rồi, đệ bớt lại đi.
Ta sắp bị đệ làm tới muốn nôn luôn rồi đấy!”
Tử Hạo bấy giờ mới ngồi ngay lại, thu lại nét đùa giỡn khi nãy mà nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Hoàng tỷ, nghe nói thái tử Đông Nhạc kỳ này đến đây là muốn ngõ ý kết duyên với tỷ, tỷ nghĩ thế nào?”
Không nói thì thôi, mà khi nhắc đến là lại khiến Vĩnh đau đầu, cô đáp nhưng gương mặt có vài phần muộn phiền nói: “Ta không nghĩ gì mà cũng chẳng muốn nghĩ đến.
Ta rất không muốn mối hôn sự này nhưng thân lại là công chúa một nước thì mấy ai có thể lựa chon được nhân duyên như ý chứ?”
Từ Hạo gật nhẹ, đúng vậy! Mấy ai là công chúa mà lại có thể tự ý chọn được hôn sự vừa ý mình chứ! Nói đến đây cậu cũng không biết nói gì nên đành đứng lên nói: “Hoàng tỷ nghỉ ngơi đi nhé, ta đi tìm hoàng huynh bàn chuyện
một chút.”
Vĩnh Ninh gật đầu: “Được, đệ đi đi!” Cậu cúi đầu xoay lưng bước đi, vừa bước đến cửa thì lại gặp Khiết An và Tiểu Đào bước vào.
Khiết An vội vàng hành lễ: “Dân nữ bái kiến tam vương gia!”
Tử Hạo vôi đưa tay đỡ cô cười nói: “Không cần đa lễ như vậy.
Cô nương đến tìm hoàng tỷ sao?” Khiết An gật đầu.
Cậu nói tiếp: “Vậy cô nương vào trong đi, tỷ ấy đang trong tẩm điện đấy!” Rồi bước đi, Khiết An quay đầu nhìn theo bóng dáng ấy một chút rồi bước vào tìm Vĩnh Ninh.
Vừa bước vào Khiết An đã vội đóng cửa lại và dặn Tiểu Đào canh chừng còn mình khẽ lên tiếng: “Công chúa!”
Vĩnh Ninh đang ngồi trên bàn uống trà, nghe tiếng cô thì ngẩng lên mỉm cười định mở miệng thì thấy cô đưa ngón tay lên miệng, Vĩnh Ninh ngơ ngác hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?.”
Khiết An ngồi xuống vô thẳng vấn đề: “Công chúa, người hãy nhanh cùng Tiểu Đào thay y phục đi rồi chúng ta đi gặp Lâm tướng quân thôi.” Cô nói xong thì Tiểu đào bước đến cởi y phục ra chỉ chừa lại nội y mỏng bên trong.
Vĩnh Ninh tuy không hiểu nhưng vẫn đứng lên nhận lấy bộ y phục và vào trong thay ra.
Sau khi thay xong thì Tiểu Đào mặc lại y phục của công chúa rồi bước đến chải lại tóc và trang điểm cho cô, trông sáu phần giống tựa Tiểu Đào.
Khiết An nhìn xong gật nhẹ rồi quay sang nói nói Tiểu Đào: “Muội hãy theo kế hoạch mà làm.
Nhớ đừng lên tiếng nhé!” Tiểu Đào gật đầu rồi trang điểm lại một chút.
Giờ Tiểu Đào và Vĩnh Ninh nếu nhìn