Tử Hàn sau khi bước ra thì cùng Trình Ẩn là hộ vệ cũng là cánh tay đắc lực của hắn lên ngựa đi thẳng đến doanh trại của Nghiêm Trung mà điều tra người tên Lâm Mặc này.
------------*******--------------
Còn Nghiêm Trung sau khi từ hoàng cung về thì gọi Khiết Anh và Khiết an vào thư phòng nói chuyện.
Khi cả hai bước vào thì Khiết An lên tiếng: “Phụ thân, người gọi chúng con có chuyện gì ạ?”
Nghiêm Trung ngẩng lên nhìn cả hai rồi nói: “Lúc nãy hoàng thượng mới triệu kiến ta hỏi về Lâm Mặc.” Khiết Anh và Khiết An có chút ngạc nhiên, cả hai nhìn nhau rồi quay lại nhìn ông.
Khiết Anh hỏi: “Vậy rồi người nói như thế nào ạ?”
Nghiên Trung thở dài: “Haizzz, ta còn nói được gì khác sao? Thì nói y tài ba giỏi giang, võ công đi song song với tài năng, có tài dụng binh và còn nói y chưa có thê thất vì mặc cảm về gia cảnh nên chẳng dám để ý đến ai cả!”
Khiết Anh và Khiết An nghe vậy thì mỉm cười, Nghiêm Trung sau khi kể xong thì nghiêm giọng nói: “Các con càng ngày gan càng lớn, dám bày mưu lên cả trên người hoàng thượng.
May là người không có ý định truy cứu nếu không e là có mười cái mạng thì hai đứa cũng không gánh nỗi.”
Khiết An cười cười hỏi ông: “Sao người biết là chúng con ạ?”
Ông hừ nhẹ nói: “Ta chỉ cần nghe hoàng thượng kể sơ qua là biết do hai đứa bày trò rồi,chứ làm gì có chuyện trùng hợp đến mức như vậy chứ? Lỡ hoàng thượng cho người điều tra thì sao đây?”
Khiết Anh cười tươi nói: “Phụ thân yên tâm, lần sau tụi con sẽ chú ý hơn ạ!”
Ông trợn mắt hỏi: “Còn dám có lần sau à? Các con đúng là chưa bị đứt tay nên chưa sợ dao mà!” Cả ba nói chuyện thêm một chút về chuyện của Lâm Mặc rồi cùng nhau bước ra dùng cơm chiều.
-------------*******------------
Tử Hàn sau khi điều tra xong thì quay về bẩm báo, hoàng thượng nghe xong thì vừa ý gật đầu.
Tử Hàn lên tiếng hỏi: “Phụ hoàng, tại sao người lại muốn nhi thần điều tra điều tra người này vậy?”
Hoàng thượng cười nhẹ đáp: “Hoàng tỷ của các con cũng đã đến tuổi cập kê, lại thấy người này phẩm chất