Quay về phủ, Khiết Anh và Khiết An liền bước đến thư phòng Nghiêm Trung nói chuyện.
Vừa bước vào cả hai cùng lên tiếng: “Phụ thân!”
Nghiêm Trung đặt quyển kinh thư xuống bàn rồi ngẩng lên đáp: “Hai đứa về rồi sao? Vào đây ngồi đi nào!” Cả hai gật đầu bước đến bàn trà ngồi xuống, Nghiêm Trung cũng đứng lên tiến đến bàn trà ngồi xuống, tay đặt lên bàn nhìn cả hai hỏi: “Hoàng thượng hôm nay triệu kiến hai đứa là vì chuyện gì vậy?”
Khiết Anh vừa rót trà vừa đáp: “Dạ hoàng thượng muốn con cùng An An đi điều tra Tôn Hữu với hai vị vương gia ạ!”
Ông vừa cầm ly trà Khiết Anh đưa vừa nghi hoặc: “Điều tra sao? Hai đứa chỉ là nữ nhi khuê phòng thì sao tra án chứ?”
Khiết An nhấp ngụm trà lắc đầu đáp: “Con cũng không hiểu nữa.
Hoàng thượng nói là do tỷ tỷ khi ấy có mắt nên chắc cũng biết ít nhiều nên sẽ dễ điều tra hơn nhưng khó hiểu là tại sao con cũng phải đi.
Về việc điều tra này con và tỷ tỷ căn bản là không biết làm sao tra nữa.”
Nghiêm Trung cau mày suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được đáp án, bây giờ Khiết Anh mới lên tiếng: “Chắc muốn con làm nhân chứng mà thôi, vì ngày hôm ấy cả con phố nhìn thấy nhưng căn bản không một ai dám đứng ra ngăn cản việc ấy cả nên con nghĩ nếu con ra làm chứng hắn cũng không thể phủ nhận hay phản bác được vì hôm ấy là con đứng trước mọi người nói ra danh tính của mình.
Còn muốn An An theo cùng chắc vì muội ấy dù gì võ công cũng không tệ có thể bảo vệ con nếu có chuyện xảy ra.”
Nghiêm Trung bấy giờ mới thấy có lý, ông gật gật đầu nói: “Cũng có lý.
Vậy khi nào các con đi? Rồi đi bằng gì?”
Khiết An lên tiếng đap: “Dạ cuối giờ mão ngày mai chúng con xuất phát.
Vì nhị vương gia nói không cần mang theo người tránh bị chú ý nên tỷ tỷ sẽ cưỡi ngựa.”
Ông có chút lo lắng hỏi: “Nếu An nhi cưỡi ngựa thì ta không lo vì con từ nhỏ đã được luyện tập thuần thục rồi nhưng còn Anh nhi thì ta lại không yên tâm, sức khỏe con yếu như vậy lại đường từ đây đến đó cũng khá xa chỉ
sợ không chịu nổi thôi.”
Khiết Anh