Vì lo sợ sức khỏe Khiết Anh nên Khiết An cho ngựa chạy chậm một chút để Khiết Anh không quá mệt.
Nàng từ lúc sinh ra đến giờ tính ra hai kiếp mới lần đầu tiên được ngồi lên ngựa nên có chút lo lắng, khi ngựa phi thì cảm
giác hồi hộp và vui vẻ khiến nàng cười mãi suốt dọc đường, Tử Hàn thấy vậy cùng Tử Hạo điều chỉnh tốc độ để chờ cả hai, nhìn Khiết Anh với nụ cười vô tư ấy khiến Tử Hàn có chút ngơ ngẩn nhưng cũng nhanh chóng hồi tỉnh mà tiếp tục lên đường.
Mất gần một canh giờ thì mọi người mới đến trấn An Thủy, vì danh tiếng Tôn Hữu là phú thương giàu có ở kinh thành nên trong quá trình hỏi đường khá dễ dàng.
Đến nơi, Khiết Anh bất ngờ vì nhìn biệt phủ của Tôn gia còn to hơn Cao phủ nhà nàng gấp ba lần.
Bên trên còn có bảng đề hai chữa “Tôn phủ” to đùng như sợ không ai biết vậy, cánh cửa cũng to bằng ba cánh cửa nhà nàng.
Mà nói cũng không thể so sánh được! Phụ thân nàng tuy là đại tướng quân nhưng tính lại đơn giản bình dị nên ông không nhận phủ đại tướng quân do hoàng thượng ban tặng mà chỉ ở Cao phủ là nơi chứa nhiều kỷ niệm giữa ông và mẫu thân.
Còn tên này thì như muốn cả thế giới biết hắn ta giàu vậy, đúng là thấy là đã ngứa mắt rồi.
Tử Hạo quay sang hỏi Tử Hàn: “Hoàng huynh, giờ chúng ta vào luôn hay sao?”
Tử Hàn gương mặt không xúc cảm nhếch môi nói: “Vào bất ngờ mới thú vj.” Nói xong hắn bước chân ngang nhiên đi vào, gia nhân thấy vậy vội giơ tay chặn cửa thì bị hắn đá cho một phát đứng lên không nổi.
Khiết Anh thấy mà đổ
mồ hôi: “Cái này đâu có giống tra án mà nó giống cướp hơn ấy chứ!” Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của nàng, cả ba người bước theo sau vào trong Tôn phủ.
Vừa bước vào trong thì khung cảnh xa hoa ập thẳng vào mặt bốn người khiến Tử Hàn và Tử Hạo có chút tán thưởng còn Khiết Anh và Khiết An thì cằn như muốn rớt luôn xuống đất.
Nào là hòn non bô, ghế gỗ trầm hương, hồ sen to lớn nơi sân trước cùng với cây cầu son thiếp vàng bắt qua chói mắt, những món đồ bày trên giá được đặt nơi đại sảnh rộng lớn cũng toàn là hàng cực phẩm với bạch ngọc, lưu ly quý giá.
Nhìn vào đây chỉ có một câu kết luận: Nhà này quá giàu!
Haizzz! Gia thế thì giàu sụ nhưng nhân cách thì thôi coi như bỏ.
Đây là suy nghĩ của cả bốn người khi nhìn thấy Tôn Đức đang dùng vũ lực cưỡng chế hai nữ nhân phải quy thuận gã, hai cô nương ấy tuy nhan sắc không khuynh
thành nhưng cũng xinh xắn đáng yêu lại bị gã đánh cho đến ma chê quỷ hờn.
Do chỉ lo tức giận nên gã không hề để ý cả bốn người Tử Hàn đã vào đến đại sảnh.
Khi ngước lên thì gã có chút giật mình vội buông hai nữ nhân kia ra, đưa tay chỉ về phí bốn người hét lớn: “Các người là ai?” Khi hắn nhìn sang Khiết Anh và Khiết An thì ánh mắt lại đột nhiên chuyển sang thèm thuồng kinh tởm: “Mỹ nhân, tiểu tiên nữ! Quả là xinh đẹp mê người!” Các gia nhân cũng bị cả hai hớp mất hồn mà rất lâu cũng chưa phản ứng lại.
Tử Hàn và Tử Hạo thấy hai người bị nhìn như vậy bỗng nhiên nỗi lên một cỗ nộ khí, bước đến trước che cả hai nàng sau lưng tránh đi ánh nhìn bẩn thỉu kia.
Khi không còn thấy mỹ nhân nữa thì Tôn Đức hét lớn: “Các ngươi là ai mà dám xong vào Tôn phủ? Người đâu! Mau bắt hai tên kia lại.” Gã đảo mắt qua nhìn rồi cười đến đê tiện: “Còn hai tiểu tiên nữ ấy