Lâm Diệp đình dùng cỏ nóc nhà này để làm giày rơm.
Thời cổ đại lúc dân chúng khổ cực không có tiền để mua giày, họ chỉ có thể tự chế giày bằng rơm để lên núi đốn củi, đi làm ruộng, ông bà nội của cô sinh ra ở thời đại khốn khổ, không mua nổi giày nên bọn họ có được một tay nghề làm giày vô cùng tinh xảo.
Lúc cô sinh ra cơ bản là không có người nào còn mang giày rơm nữa, chẳng qua ông bà nội thường xuyên nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa, vì thế những lúc rảnh họ lại đan mấy đôi giày rơm để nhớ lại.
Cô ở cạnh họ mưa dầm thấm đất nên cũng học được một chút, nhưng mà cô cũng không thể làm được nhiều kiểu giống bà nội được, cô chỉ biết làm kiểu giày đơn giản nhất.
Lúc cô chuẩn bị làm dây thừng, nơi rừng cây đã lâu ngày không có mưa bỗng nhiên bắt đầu mưa to, các thú nhân đều ở trong nhà không dám ra ngoài.
Đây cũng là thử thách đầu tiên của những ngôi nhà mới xây.
May mà những ngôi nhà này được xây vô cùng chắc chắn, nóc nhà cũng được trải cỏ khô thật dày, nhà cửa cũng không gặp phải tình huống bị dột.
Vì trời mưa nên không thể ra ngoài, vừa hay Lâm Diệp có thể ở nhà chuyên tâm làm giày rơm.
Một mình Dương ở trong phòng rất nhàm chán, vì thế hắn liền chạy đến phòng của Lâm Diệp xem cô làm giày.
Lâm Diệp đặt một cái bàn trong phòng, bây giờ cô đang ngồi trên ghế xoắn cỏ nóc nhà thành dây thừng.
Các thú nhân có thói quen ngồi trên chiếu, vì vậy Dương ngồi trên ghế luôn cảm thấy không được thoải mái, luôn quay tới quay lui, nhưng hắn nhìn Lâm Diệp vẫn luôn im lặng ngồi xoắn dây thừng, đành nhịn sự không thoải mái xuống, không dám lộn xộn.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Dương không nhịn được nữa, nói với Lâm Diệp: “Lâm Diệp, tôi giúp cô xoắn dây thừng!”Lâm Diệp nhìn hắn một cái, hỏi: “Anh biết xoắn dây thừng sao?”Dương ưỡn ngực thẳng lưng nói: “Xoắn dây thừng có gì khó chứ, tôi