CHƯƠNG 1: XUYÊN VIỆT
Dịch giả: Luna Wong – đào hố mới nè. Bộ này sẽ được up thường xuyên hơn sau khi Thư Linh Ký hoàn thành nghen.
Công Nguyên 2016 năm.
Dương Thanh Giai đi ra từ sân bay Tân Hải thị, đưa tay gọi taxi.
“Tiểu thư đi đâu?” Tài xế nhịn không được từ kính chiếu hậu nhìn cô thêm mấy lần.
“Đi vịnh Sơn Thủy Nhị Kỳ.” Cô nhúc nhích đầu lông mày, phi hành gần 12 tiếng đồng hồ có chút uể oải, bay một tuần sang Mỹ làm việc, cuối cùng cũng sớm một ngày hoàn thành về nước, có thể tới kịp sinh nhật của bạn trai, chút khổ cực ấy vẫn là đáng giá.
Chủ nhật dòng xe cộ cũng không nhiều, khoảng chừng nửa giờ đã đến nhà.
Dương Thanh Giai kéo hành lý, điền mật mã mở rộng cửa vào nhà, còn chưa kịp đổi giày chợt nghe thấy phòng ngủ trên lầu hai truyền đến từng đợt tiếng rê.n rỉ hỗn loạn sung sướng.
Cô ngẩn người, trong lúc nhất thời có chút phát mộng, bất quá nghề luật sư rèn luyện hàng ngày để cho cô lấy lại tinh thần. Cô chân trần nhẹ nhàng đi lên cầu thang thông phòng ngủ trên lầu hai, càng tới gần cửa, cái loại thanh âm ngọt ngấy khó nghe này liền càng phát ra rõ ràng.
Tay của Dương Thanh Giai lạnh lẽo cầm chốt cửa, vặn mạnh một cái.
Cảnh tượng trong phòng như cô dự đoán, hai người trên giường ôm thành một khối tách ra, cô gái trần tru.ồng cầm lấy chăn đệm kêu lên như giết lợn, khiến cho Dương Thanh Giai như kẻ bắt cóc xông vào nhà dân vậy.
“Câm miệng!”
Cô gái kia bị Dương Thanh Giai vừa quát quát, rốt cục ngậm miệng lại, luống cuống tay chân nắm quần áo trên đất che lên trên người.
“Thanh Giai, anh ——” nam tựa hồ không nghĩ tới ngày hôm nay cô về nước, choáng váng một hồi bắt đầu ba ba giải thích: “Anh đây là lần đầu tiên, anh, ngày hôm qua anh uống. . . Uống nhiều rồi, cái gì anh cũng không biết —— lần sau anh thực sự sẽ không, anh, anh sẽ không làm như vậy nữa!”
Dương Thanh Giai lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hai năm qua mắt bản thân bị mù: “Vương Bằng, tốt xấu anh cũng là một giáo sư đại học, vi nhân sư biểu, ứng đương tri đạo, hai chữ ‘Liêm sỉ’ viết như thế nào, sai chính là sai, dám làm không dám nhận sao?” Cô móc hộp trang sức màu đỏ thẩm tinh xảo trong túi áo gió ra ném lên trên người hắn, lưu lại câu “quà chia tay” quay đầu bước đi.
Vương Bằng mở hộp ra, bên trong là một cà vạt màu sapphire của hiệu G.
Hắn lảo đảo nghiêng ngã xuống giường đuổi theo ra ngoài, ở cửa thang lầu bắt được cổ tay của Dương Thanh Giai, ách thanh cầu nói: “Cầu em tha thứ cho anh lần này, anh thực sự —— anh thật là bị ma quỷ ám ảnh, anh chỉ yêu một mình em!”
Dương Thanh Giai như dính thứ bẩn gì vậy, bật người hất tay của hắn ra, nửa chữ cũng lười nói, xoay người xuống phía dưới.
“Em luôn là như vậy!” Vương Bằng đột nhiên như đánh máu gà quát: “Em chưa bao giờ quan tâm anh! Chưa bao giờ ỷ lại vào anh! Sự nghiệp quan trọng hơn anh! Gia đình tốt hơn anh! Anh căn bản không biết đến tột cùng em thích anh cái gì! Anh không biết chừng nào em có thể biểu hiện ra ngoài một chút quan tâm anh! Anh một mực sợ! Sợ khi nào em sẽ rời khỏi anh!”
Dương Thanh Giai nghe vậy dừng bước, quay đầu lại, cười lạnh nói: “Cho nên nói tới nói lui đều là lỗi của tôi sao?” Cô đưa tay chỉ phòng ngủ, “Tôi kiến nghị anh đi tìm cô gái ở trên giường có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn kia đi, tôi sẽ không phụng bồi.”
“Em không thể đi!” Vương Bằng tiến lên kềm bả vai của cô, bình thường một gương mặt ôn văn nhĩ nhã hiện lên dữ tợn không gì sánh được.
Dương Thanh Giai kiên trì từ chối, xoay người giơ lên cánh tay định cho đối phương một chỏ, nhưng không ngờ đột nhiên Vương Bằng buông tay, thân thể cô mất đi cân đối ngã xuống thang lầu, cái ót tê rần, nhất thời mất đi ý thức.
Bookwaves.com.vn
———————————————–
Đại Minh Chính Đức năm thứ mười một, Thuận Thiên phủ, Dương trạch.
Dương Thanh Giai chậm rãi trương khai mắt, trong tầm mắt là một mảnh đỉnh gỗ khắc hoa ám sắc.
Nàng nhớ kỹ bản thân rơi xuống cầu thang hình như ngất đi, Dương Thanh Giai khẽ nâng lên đầu, đưa tay thử sờ sờ cái ót, một chút cũng không đau.
Hoàn cảnh chung quanh rất kỳ quái, Dương Thanh Giai ngồi dậy, không khỏi đánh giá chung quanh, dưới thân nàng là một cái giường cứng rắn trải mấy từng đệm, đối diện còn lại là một bàn gỗ bát tiên tứ giác, ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, kéo cái bóng tròn thật dài.
Đây là địa phương nào?
Nàng xuống giường chân trần chậm rãi đi tới giữa phòng, nhìn quanh mọi nơi.
Gương đồng đặt ở bên tường tây soi ra thân ảnh của một nữ tử, Dương Thanh Giai đến gần nhìn kỹ, người trong gương đồng cũng đang nhìn nàng, đó là mặt của bản thân nàng, tóc dài xõa, mặc bố quái đối khâm cột dây kỳ quái.
Lúc trước bản thân rõ ràng là tóc ngắn, không có khả năng tỉnh dậy biến thành tóc dài như thế? Hơn nữa, nàng lấy một chòm tóc cẩn thận nhìn một chút, chất tóc đen thuận hoạt khác nhau quá nhiều với mái tóc nhuộm rượu hồng sắc của nàng.
Đây là xảy ra chuyện gì!
Điểm khả nghi trong lòng của Dương Thanh Giai càng lúc càng lớn, nhịn không được mở miệng thử kêu: “Xin chào, xin hỏi có ai không?”
Vừa mở miệng dọa bản thân Dương Thanh Giai nhảy một cái, tiếng nói cực khàn, quả thực tựa như giấy mài.
“Tiểu thư! Tiểu thư ngươi tỉnh rồi!” Một tiểu cô nương ước chừng mười bảy, tám tuổi mặt tròn có lẽ là nghe được động tĩnh cấp cấp vào phòng, trong tay còn bưng chén thuốc.
“Người là. . .”
Tiểu cô nương đặt thuốc lên bàn, đi tới đỡ nàng, lo lắng nói: “Tiểu thư sao ngươi xuống giường thế!”
Dương Thanh Giai bị một ngụm một “Tiểu thư” của nàng gọi cho có chút không rõ, “Ta. . . Đây là đâu? Người là vị nào?”
Tiểu cô nương nghe vậy há hốc miệng hầu như để người thấy được cổ họng, biểu tình sắp khóc hỏi nàng: “Ngươi không nhớ ta nữa sao tiểu thư! Ta là