CHƯƠNG 2: QUAN TI MẬT TRUNG
Dịch gủa: Luna Wong
Ba năm sau, Giang Tây Phong thành.
Cống địa đất lành, đại đạo đường lớn, vật tư pha phong, vì vậy thương hàng thấu tập, cửa hàng phường cước điếm bên đường san sát nối tiếp nhau, vừa đi vừa qua, biển quảng cáo như tú cẩm.
Lúc này cửa hàng bán điệu phấn rau ngâm ở đầu đường đông náo nhiệt dị thường, xa xa vừa nhìn, hắc áp áp đều là đầu người, hai ba mười người vai chen vai vây ở bên kia.
Bị vây ba tầng ngoài ba tầng trong là một vô lại lưu manh ước chừng chừng hai mươi, trong tay hắn ôm một cái vò có nắp bằng bùn ngồi ở dưới đất, trong miệng vẫn la hét cửa hàng này bẫy người, mua mật bên trong có phân chuột.
Lưu chưởng quỹ sầu mi khổ kiểm đứng ở một bên, không thể làm gì khác hơn giải thích nói: “Mật của chỗ chúng ta đều là tiến lương phẩm từ phía tây, sau khi tới từng vò từng vò kiểm qua rồi lấy nắp bùn đậy lại, làm sao có thể sẽ có phân chuột được!”
“Như vậy đây là gì? Đây không phải là phân chuột thì đây là gì?” Lưu manh chỉ vào một viên đen sì trên đất, bên trên còn dính mật, là hắn mới vừa mở nắp vò vớt ra được.
“Đây. . . Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì a!”
“Ngươi không biết? Ngươi là chưởng quỹ ngươi sẽ không biết? Ta thấy hắc điếm này của ngươi chính là ngụy trang mật Tây Vực bán đồ thứ phẩm! Bẫy người bẫy người!”
Lưu manh vừa hô xong, còn chưa để Lưu chưởng quỹ biện giải vài câu, hai bên trái phải một thương nhân bộ dáng trung niên nhân liền âm dương quái khí phúng nói: “Trách không được bán mắc như vậy, ‘mật phân chuột’ trái lại thế gian hiếm có!”
Lưu chưởng quỹ nghe vậy da mặt đỏ lên, cả giận nói: “Phùng chưởng quỹ lời này của ngươi có ý gì!”
Phùng chưởng quỹ là đúng lão bản bán gia vị tương nhỏ ở đối diện, hàng hai điếm bán đều là không sai biệt lắm, oan gia đồng ngành, bình thường không đối phó thế nào, lần này cửa của Lưu chưởng quỹ có người nháo sự, sao có thể thiếu hắn, mồm mép của hắn thập phần lưu loát nói: “Ta có thể có ý gì? Ngươi dám bán còn không dám để người nói sao? Nhiều người như vậy đều nhìn thấy, hàng nhái lần này của ngươi, bán còn là mật trộn với phân chuộc, Phùng Hữu Tài ta tuy rằng sinh ý không thịnh vượng bằng ngươi, nhưng tốt xấu ta không làm gian thương!”
Tiết tấu dẫn rất tốt, quần chúng ăn dưa quanh mình xem náo nhiệt nhất thời “Gian thương”, “Gian thương” mà chỉ trỏ.
Mắt thấy danh tiếng của cửa hàng tân tân khổ khổ kinh doanh sắp hỏng, Lưu chưởng quỹ cũng không có lòng cãi nhau nữa, chỉ mong nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, hắn móc ra ba bốn khối bạc vụn ném cho người ngồi dưới đất: “Cầm đi, việc này cứ giải quyết thế đi.”
Lưu manh xốc xốc bạc vụn trong tay, mắng: “Một lượng đã muốn đuổi ta? Ta ăn mật trộn phân chuột của ngươi đến cơm đêm qua đều nôn ra, bây giờ còn rất buồn nôn! Ai biết sau này có nhiễm bệnh gì hay không!”
Lưu chưởng quỹ cho hắn thêm một lượng bạc, theo vật giá mua đủ ba vò mật rồi, lưu manh nói như vậy, rõ ràng chính là tìm tra.
“Ngươi chớ quá mức! Nới ăn vạ ở đây! Nhanh chóng cầm tiền rời đi!”
“Ai u! Bán hàng giả còn ngang như vậy! Sau này ai còn dám đến chỗ ngươi mua đồ nữa?” Lưu manh kia nằm trên mặt đất, rất có tư thế không làm khó đến gà bay chó sủa thề không bỏ qua.
Lưu chưởng quỹ phỏng chừng chưa thấy qua người da mặt dày dầu muối không tiến như thế, lúc này vừa gấp vừa tức, mắt thấy mấy chiêu bài mười năm cứ như vậy bị tên côn đồ đập đi, quả thực cái lòng muốn nhảy Phong Thủy hà cũng có.
Giữa lúc hắn thúc thủ vô sách, một cô nương phỏng đoán hai mươi mấy tố y chen chúng mà lên, mở miệng nói: “Nếu đôi bên cách ngươi đã tranh luận chất lượng mật ông, vì sao không báo người môi giới xử lý?”
Trong hệ thống quản chế thị trường có một cơ cấu rất quan trọng chính là người môi giới, tác dụng của người môi giới tương tự với trung gian đứng giữa thương nghiệp hiện đại, lúc Minh triều phát triển cũng dần dần có giám đốc thị trường.
Đây coi như là một lời giật mình tỉnh giấc người trong mộng, nếu như đem chuyện này thông báo cho người môi giới, người môi giới tự có phán xét, Lưu chưởng quỹ cũng không cần lãng phí khẩu thiệt với tên lưu manh này như thế.
“Đúng! Đúng! Ta đây báo người môi giới! Cảm tạ vị cô nương này chỉ điểm!” Lưu chưởng quỹ cảm kích nói.
Vừa nghe nói báo người môi giới, lưu manh lại không làm nữa, hắn lăn người bò dạy, chỉ vào mũi của Lưu chưởng quỹ chấm nhỏ nước bọt bay loạn: “Các ngươi mở tiệm đều một phe với người môi giới, báo người môi giới còn có chỗ tốt của ta sao! Ngươi đây là muốn lấy nhiều khi dễ ít a!”
“Sở dĩ ngươi không dám để Lưu chưởng quỹ báo người môi giới, là bởi vì phân chuột kia căn bản là chính ngươi bỏ vào.” Nói lời này, chính là vị cô nương vữa nãy mở miệng.
“Ngươi nói gì, ta bỏ vào?” Lưu manh thấy đối phương là một cô nương có khuôn mặt giảo hảo, không nhịn được nói: “Chuyện giữa nam nhân, một tiểu nương tử như ngươi biết cái gì!”
Cô nương kia bị một lưu manh vô lại ngoài miệng xem thường cũng không kinh không giận, nàng từ trong một xấp giấy dầu đặt trên kệ bày đồ vật trước cửa hàng bày rút ra một tấm lót trên tay, bốc cục phân chuột kia lên, hai ngón tay một cố sức liền để nó nát thành hai, đưa đến trước mặt mọi người: “Mọi người xem xem, có cái gì dị thường?”
Một bên mọi người vây xem có người ngại bẩn về phía sau tránh, có người hiếu kỳ nhịn không được ung dung tiến lên, bất quá bọn hắn nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra manh mối gì, chỉ có một vị nam nhân trẻ tuổi đứng ở trong góc nhỏ, sắc mặt lãnh đạm mở miệng thản nhiên nói: “Bên trong là khô.”
Cô nương nghe vậy nhìn sang, cười cười với vị tiểu ca mặt lạnh kia, quay