Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Hoàng thượng không phạt


trước sau

Nhân vật chính của ngày hôm nay chính là đám người của Sẫm gia. Mọi người có mặt ở Thừa Càn điện luôn miệng nghị luận cùng chờ đợi nhân vật chính.

Hai tiểu gia hỏa ngồi xe ngựa tiến cung, Sẫm Hảo Lân vẻ mặt đầy mong đợi luôn miệng hỏi Phí Khả Doanh đủ điều. Đáng lẽ hắn sẽ cùng soái cha cưỡi ngựa nhưng cái ngọc quan trên tóc chỉ cần động mạnh sẽ rớt xuống nên mới ngồi xe ngựa như nữ nhân vậy. Sẫm Hảo Nguyệt lại cầm lấy hà bao nhỏ đựng năm lượng bạc ít ỏi vẻ mặt mong chờ hà bao to lên.

Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy lại cưỡi ngựa ở hai bên xe ngựa. Nghe được âm thanh háo hức cười khúc khích của Sẫm Hảo Lân tâm trạng cũng vui vẻ. Chỉ là, vì sao không nghe giọng của Sẫm Hảo Nguyệt? Tiểu nữ oa phải nói nhiều một chút mới đúng chứ.

Đến cung môn hai tiểu gia hỏa vận y phục màu sắc y hệt nhau cùng Phí Khả Doanh bước xuống xe ngựa cùng tiến đến Thừa Càn điện. Trên đường đi mọi người đều nhìn đến trố mắt, long phụng song bào nha. Tiếng nghị luận ngày một nhiều, ngày một to tiếng truyền vào tai mỗi một người trong Sẫm gia.

“Thật không ngờ Sẫm gia tưởng chừng hết hy vọng lại đột nhiên báo tam hỉ lâm môn.”

“Hai tiểu hài tử Sẫm gia thật đáng yêu, lại giống y như đúc.”

“Ta cũng mong có hai tiểu hài tử như vậy a.”

“...”

Sẫm gia ai ai cũng vui vẻ ngoài trừ Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng vừa nghe là đám người bảo mình giống Sẫm Hảo Lân, lại nhớ đến Sẫm Minh Kiệt bảo mình sống Sẫm Bí Uy đột nhiên lại tu tu khóc to lên. Cước bộ dừng lại, đầu nhỏ ngửa lên cao mở to cổ họng khóc to. Nàng không muốn đâu.

Sẫm Hảo Lân vội vàng quay sang nụ cười háo hức cũng bị hắn thu lại: “Nguyệt nhi vì sao khóc?” Tiểu tỷ tỷ này của hắn vì sao lúc nào cũng có thể khóc như vậy cơ chứ? Chẳng phải đang rất vui vẻ sao?

Sẫm Bí Uy vội vã bế nữ nhi lên dỗ dành, ai ngờ nàng lại còn khóc to hơn giãy giụa không cho hắn chạm vào. Sẫm Minh Kiệt thấy vậy vội vã vươn tay tiếp nhận: “Nguyệt nhi ngoan, đừng khóc, gia gia bế ngươi.”

Ngồi trong lòng của Sẫm Minh Kiệt, Sẫm Hảo Nguyệt vẫn còn ấm ức hức hức vài tiếng, nghẹn ngào nói: “Người ta khả ái thế này làm sao giống bọn hắn chứ.” Từ nay không cho soái cha đến gần mình nữa, tránh sau này lớn lên giống hắn thì nguy to.

Lúc này mọi người biết được nguyên nhân tiểu nữ oa khóc liền phì cười. Hóa ra là không muốn giống nam nhân. Sẫm Bí Uy vội vàng dỗ dành nói: “Nguyệt nhi xinh đẹp như vậy lớn lên sẽ là đại mỹ nhân.”

Tâm tình có chút tốt hơn, Sẫm Hảo Nguyệt không nhìn soái cha mà chăm chú ôm cổ của soái gia gia. Đầu nhỏ vùi vào hõm cổ của soái gia gia cọ cọ, hy vọng là như hắn nói a. Mắt nàng chậm rãi nhắm lại, nhờ cơn gió mát trong ngự hoa viên không biết nàng từ lúc nào đã ngủ mất.

Mọi người tiến vào Thừa Càn điện an vị vào chỗ của mình. Đám quan viên gia quyến liên tục đến chúc mừng không ngừng. Lúc này hoàng thượng hoàng hậu cùng đám phi tần cũng tiến vào mọi người quỳ xuống hành lễ, Sẫm Hảo Nguyệt bị âm thanh to mà hùng hồn đó đánh thức.

Lúc này nàng đang ở trên lưng của Sẫm Bí Uy, mà hắn thì đang cùng mọi người quỳ lạy hoàng thượng a. Hoàng thượng hoàng hậu an vị xong cho miễn mọi người mới đứng lên. Nàng áp má lên lưng soái cha nhìn hai người uy quyền nhất tại thế giới này.

Hoàng hậu đoan trang dung mạo tinh khiết phỏng chừng cũng là lớn hơn mỹ nương chừng bốn năm tuổi đi. Lấy dung mạo kia thực sự làm động lòng người a. Đám phi tần cũng là mỗi người một vẻ cực kỳ câu hồn.

Hoàng thượng cũng lớn tuổi hơn Sẫm Bí Uy một chút thôi. Hắn vận một thân hoàng sắc ngồi sóng đôi với hoàng hậu. Đôi mắt tinh anh đảo một lần xuống bên dưới rồi nhìn tiểu nữ oa đang nằm trên lưng cả Sẫm Bí Uy nhìn mình không chớp mắt. Hắn dời đường nhìn đến tiểu hài tử ngồi ở bên cạnh Phí Khả Doanh, đáy mắt ánh lên chút ngạc nhiên.

Được biết đây là long phụng song bào a, ở đây chưa hề xuất hiện qua long phụng song bào nên hắn rất hiếu kỳ đặc biệt dặn dò Sẫm Bí Uy dự yến phải mang hai tiểu gia hỏa theo. Được biết hai tiểu gia hỏa này cực giống nhau, như giờ tận mắt thấy cũng không giấu được kinh ngạc.

“Sẫm khanh gia, đó là...”

Sẫm Bí Uy vẫn chưa biết Sẫm Hảo Nguyệt đã tỉnh giấc nên vẫn cõng nàng đứng dậy hơi khom người cung kính nói: “Hồi hoàng thượng, đây là nhi tử của thần.”

Phí Khả Doanh đỡ Sẫm Hảo Lân đứng dậy nhỏ giọng nhắc nhở: “Lân nhi hành lễ với hoàng thượng đi.”

Sẫm Hảo Lân cực kỳ ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.” Trong lòng hắn đang nghĩ vì sao tiểu tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh? Vì sao ở đây nhiều như vậy chỉ bảo mỗi mình hắn hành lễ lần nữa?

Hoàng thượng hơi nhếch khóe môi để lộ ý cười: “Đứng lên, đứng lên đi.” Mắt hắn nhìn thấy Sẫm Hảo Lân đứng lên liền nhìn đến Sẫm Hảo Nguyệt. Hắn biết Sẫm gia năm đời độc đinh không có nữ hài, hiện yêu quý tiểu nữ oa này hơn cũng không có phải không có lý.

Sẫm Bí Uy từ mắt của hoàng thượng nhìn lại về phía Sẫm Hảo Nguyệt sau lưng mình, vừa lúc thấy nàng cũng đang nhìn hoàng thượng liền đỡ nàng đứng xuống nói: “Nguyệt nhi mau hành lễ với hoàng thượng đi.”

Sẫm Hảo Nguyệt
đứng ở dưới sàn được lót thảm, đôi hài thêu nhỏ bị tháo ra từ lúc nào rồi, chân nàng chỉ còn một đôi vớ trắng thôi. Nàng nhìn hoàng thượng ở bên trên rất lâu vẫn không động đậy, mà một chút ý tứ hành lễ nàng cũng không có.

Sẫm Minh Kiệt ngồi bên cạnh thấy vậy liền đứng lên bước đến giữa đại điện quỳ xuống: “Tôn nữ của lão thần không hiểu quy củ mạo phạm thánh nhan, thỉnh hoàng thượng đừng trách phạt.”

Sẫm Hảo Nguyệt bên này lại cười tươi tắn bước đến bên cạnh soái gia gia, đứng thẳng lưng nhìn hoàng thượng nói: “Hoàng thượng nhất định không trách phạt đâu, gia gia việc gì phải quỳ như vậy?”

Đáy mắt của hoàng thượng lại lóe lên nhiều hơn một tia kinh hỉ, do nàng nhỏ không biết chuyện hay do uy quyền của hắn không đủ to? Hắn nhìn chằm chằm nàng lại nói: “Làm sao ngươi biết Trẫm sẽ không trách phạt ngươi? Chỉ bằng mọi người hành lễ ngươi chỉ nằm trên lưng Sẫm khanh gia Trẫm đã có thể trị tội ngươi rồi.” 

Sẫm Hảo Nguyệt lại lần nữa hướng hoàng thượng khoe răng cười, hai tay chấp sau lưng tự tin nói ra một tràn: “Lúc nãy người ta ngủ quên nha, sau đó quá ồn ào mới thức giấc, mở mắt ra đã thấy người ngồi trên đó rồi. Lại nói hành lễ là lúc mới gặp mặt, hiện cũng nói không biết bao nhiêu câu rồi, có người nào nói chuyện xong mới hành lễ không? Đương nhiên trừ hành lễ cáo lui. Mọi người có mặt ở đây đều biết, hoàng thượng là minh quân nhất định sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt mà trách phạt đâu.”

Ai ai cũng kinh ngạc nhìn Sẫm Hảo Nguyệt chỉ ba tuổi nhưng mồm mép lợi hại. Lời nói của nàng chính là vừa nhổ râu rồng vừa vuốt đuôi rồng a.

Hoàng thượng nghiêm mặt trừng mắt hỏi: “Ý ngươi là nếu Trẫm phạt thì Trẫm sẽ không phải là minh quân?”

“Người ta không có nói nha, là hoàng thượng tự nói nha.” Sẫm Hảo Nguyệt vẫn không để ý đến ánh mắt của soái gia gia liên tục nháy ý bảo nàng không nên nói nữa. Nàng vẫn bình thản chống lại long nhan.

Lúc này trong lúc mọi người nghĩ long nhan phận nộ nhất định sẽ phạt Sẫm gia thì đột nhiên long nhan thay đổi, tiếng cười ha hả vang vọng cả đại điện: “Sẫm ái khanh mau đứng lên, đồng ngôn vô kỵ Trẫm không trách phạt.” Nha đầu này thật thú vị, trước giờ còn chưa người dám cùng hắn nói những lời này đâu.

Sẫm Minh Kiệt tạ ơn xong liền bước về chỗ ngồi kéo Sẫm Hảo Nguyệt đến bên mình. Chẳng phải lúc đầu đã thỏa thuận hành lễ sẽ có ngân lượng sao, đột nhiên vì sao lại đổi ý không lấy mà chọc mặt rồng không vui như vậy.

Sẫm Bí Uy cũng được cho ngồi xuống, hắn len lén thở phào một hơi. Đến cùng nữ nhi của hắn là giống người nào mà gan to như vậy? Cư nhiên giữa đại điện trước mặt nhiều người nhổ râu rồng không chút sợ hãi nào. Sẫm gia tuy là đời đời đều là sinh ra người gan dạ nhưng cũng không có cái lá gan này a.

Sẫm Hảo Lân cũng chạy qua bên tiểu tỷ tỷ, hắn ngồi bên cạnh cười hì hì nói. “Ngồi với Nguyệt nhi vẫn là vui hơn ngồi với cha nương a.”

Hoàng thượng nhìn hai tiểu gia hỏa dính lấy nhau liền hỏi. Nói ra mới biết cả hai đã đến tuổi đi học rồi liền nói: “Nếu đã ba tuổi vậy liền tiến cung bắt đầu học đi thôi.”

Đám người Sẫm gia còn chưa kịp cao hứng tạ ơn đã thấy Sẫm Hảo Nguyệt bên này vỗ bàn bày ra vẻ khó chịu to giọng kháng nghị: “Người ta không học đâu.” Lý nào bắt nàng học cùng một đám tiểu oa nhi chứ. Nàng học đại tam rồi a, lại nói nền giáo dục của nàng tiến bộ hơn ở đây nhiều, làm sao nàng có thể chấp nhận được.

Sẫm Hảo Lân nghe vậy liền nhìn tiểu tỷ tỷ mình hỏi nhỏ: “Nguyệt nhi không đi học, không biết chữ làm sao có ngân lượng?” Chẳng phải lúc trước tiểu tỷ tỷ từng nói với hắn phải cố gắng học mới có thể kiếm được nhiều ngân lượng sao?

Sẫm Hảo Nguyệt khép hờ mắt lại nhìn tiểu đệ đệ ngây thơ của mình, còn chưa kịp đáp thì đã nghe Sẫm Bí Uy cùng Sẫm Minh Kiệt đồng loạt đứng lên tạ ơn, trước đó còn ném cho nàng ánh mắt khó hiểu nữa.

Buồn bực không chỗ phát tiết thế là hai tỷ đệ chỉ biết ngồi đó ăn lấy ăn để thôi. Hai tiểu gia hỏa ăn xong được cho đi chơi cùng những hài tử khác ở ngoài ngự hoa viên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện