Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Tiểu xảo nhỏ thôi


trước sau

Ở ngự hoa viên đám hài tử kia lại nhìn tỷ đệ bọn họ bằng ánh mắt đầy kỳ thị, thế là Sẫm Hảo Nguyệt kéo Sẫm Hảo Lân đến một bàn đá trong ngự hoa viên ngồi. Nàng đương nhiên biết đám người này chính là thấy mình sinh sống ở thôn quê nên mới bày thái độ a.

Lúc này thì có một nam hài chừng bảy tám tuổi khuôn mặt khả ái cùng một đám hài tử khác bước đến trước mặt bọn họ. Nam hài vận y phục đội kim quan lấp lánh, bên thắt lưng còn có một miếng ngọc bội nữa, hắn hếch cằm lên hô to: “Các ngươi nhìn thấy bổn vương vì sao không hành lễ?”

Sẫm Hảo Nguyệt nhếch môi đưa mắt nhìn nam hài tự xưng là ‘bổn vương’ trước mặt rồi lại nhìn đám hài tử phía sau hắn vẻ mặt như xem kịch vui. Mắt thấy Sẫm Hảo Lân trượt xuống ghế  muốn hành lễ nàng nhanh tay bắt tay hắn lại nói: “Vì sao bổn tiểu thư phải hướng ngươi hành lễ?”

“Ngươi mau nói cho bọn họ biết bổn vương là ai.” Nam hài tùy tiện đưa tay chỉ một người trong số hài tử sau lưng mình ra lệnh. Mặt hắn thập phần đắc ý, lúc nãy không hành lễ với phụ hoàng không có nghĩa là với hắn cũng không hành lễ.

Người được chỉ liền mở miệng giới thiệu: “Đây là thập nhất vương gia, ngươi còn không mau hành lễ.”

Sẫm Hảo Nguyệt bình thản nhúng vai nói: “Bổn tiểu thư không tin, nhỡ như các ngươi thông đồng lừa chúng ta thì sao?” Bắt nàng quỳ xưng thần một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, còn lâu nhé.

Sất Duệ Kỳ giận đến đỏ cả mặt trừng mắt tiểu nữ oa trước mặt. Trước giờ có ai từng đối xử với hắn như vậy, gặp hắn ai cũng phải hành lễ, hiện tiểu nữ oa này lại dùng thái độ này với hắn là ý gì?

“Ngươi dám không đặt bổn vương vào mắt?”

“Mắt ngươi để ở nơi nào, ngươi bước đến đây xem thử xem, trong mắt của ta toàn ảnh ngược của ngươi đây này, nhìn không thấy liền vu oan ta.” Sẫm Hảo Nguyệt chớp chớp mắt ngây thơ nhìn Sất Duệ Kỳ, đôi môi nhỏ nhếch lên đầy khiêu khích.

Sẫm Hảo Lân hết nhìn tiểu tỷ tỷ lại nhìn đến Sất Duệ Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hắn cũng cảm nhận được người đến là có ý không tốt với bọn hắn. Chỉ là vẻ mặt kia của tiểu tỷ tỷ chính là Sất Duệ Kỳ thua chắc rồi.

“Nếu là vương gia thì là hài tử của hoàng thượng rồi.” Lúc nãy Phí Khả Doanh có nói cho bọn hắn nghe, hoàng thượng có rất nhiều hài tử, nam hài gọi vương gia, nữ hài gọi công chúa. Nương dặn bọn hắn gặp phải hành lễ, trong cung không được sinh sự.

Hắn lại nói nhỏ với Sẫm Hảo Nguyệt: “Nguyệt nhi, nương dặn...”

Sẫm Hảo Nguyệt vươn tay chòm người đến bịt chặt miệng của hắn dùng mắt ra hiệu không được nói. Tên tiểu đệ đệ này suốt ngày nương dặn nương dặn, hắn không phiền nàng phiền a.

Sất Duệ Kỳ không tin tưởng liền bước đến mở to mắt nhìn vào đôi đồng tử của Sẫm Hảo Nguyệt. Quả thực hắn thấy được mình ở bên trong nha. Hắn xấu hổ mặt có chút đỏ lên, hừ một tiếng. Đám hài tử kia thấy được cũng im lặng không dám nói gì.

“Thế nào? Sao không nói gì cả?” Sẫm Hảo Nguyệt đắc ý nhìn tiểu hài tử bị lừa.

Đúng lúc này vừa hay nàng thấy được đám người của hoàng thượng cũng đang hướng bên này bước đến, nàng dùng ánh mắt trao đổi với Sẫm Hảo Lân.

‘Lát ta làm gì ngươi tùy ý theo là được.’

‘Ân.’

Sẫm Hảo Nguyệt lập tức bày ra bộ dáng ủy khuất chôn mặt xuống nhìn đôi bàn tay nhỏ đang nắm chặt vạt váy. Hai vai nàng run run, rồi ôm chầm lấy đệ đệ đang đứng bên cạnh mình nức nở.

Sẫm Hảo Lân bên này vỗ vỗ vai tiểu tỷ tỷ an ủi: “Nguyệt nhi đừng khóc, chút nữa chúng ta nói cho gia gia cùng cha nương nghe có được không?”

Sất Duệ Kỳ cùng đám hài tử khác hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đương nhiên lấy tuổi của bọn họ mà nói thì không biết được thế giới này hiểm ác, càng không biết bản thân đang bị thiết kế a.

Hoàng thượng bước đến phía sau còn có đám đại thần nữa vừa lúc nghe được lời này của Sẫm Hảo Lân liền hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Đám hài tử vốn là chẳng hiểu thứ gì nghe được hoàng thượng đến mọi người đều quỳ xuống hành lễ, chỉ có tỷ đệ Sẫm gia vẫn ở đó, người đứng thì cứ đứng, người ngồi khóc thì cứ ngồi khóc.

Sẫm Hảo Lân liền lên tiếng cáo trạng: “Là bọn họ khi dễ ta cùng Nguyệt nhi.” Màn kịch này hắn cùng tiểu tỷ tỷ chơi không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi có thị thiếp nào của Cù lão gia đến tìm Phí Khả Doanh liền hôm sau gặp được Cù lão gia hai tỷ đệ bọn
hắn liền mang chiêu này ra giá họa cho người khác.

Sất Duệ Kỳ đột nhiên bị chỉ chứng có chút không cam lòng. Hắn quả thực có ý nghĩ này nhưng là vẫn còn chưa thực hiện được a, làm sao có thể để người khác trước một bước hắc nước bẩn lên người chứ.

“Phụ hoàng nhi thần không có, nhi thần chỉ muốn đến cùng họ trò chuyện thôi.”

Hoàng thượng nhíu mày muốn xác định sự thực liền nghe Sẫm Hảo Nguyệt nghẹn ngào nói: “Hắn nói người ta không để hắn vào mắt, rõ ràng mắt người ta chỉ có hắn vì sao hắn lại nói như vậy?”

Mọi người nghe xong có chút dở khóc dở cười ‘mắt người ta chỉ có hắn’ là ý tứ gì? Sẫm Minh Kiệt bước đến bế tôn nữ lên dỗ ngọt, Sẫm Hảo Lân đứng bên cạnh không nói một lời.

Sất Duệ Kỳ á khẩu, đám hài tử ở phía sau cũng không biết giải thích thế nào. Rõ ràng Sẫm Hảo Nguyệt không có nói dối nha.

Hoàng thượng bật cười ha hả nói: “Sau này các ngươi sẽ cùng học với nhau ở Thư Lạc các, nên hảo hảo chiếu cố nhau mới đúng.” Một lời của tiểu nữ oa không nên để trong lòng, huồng hồ nàng chỉ mới ba tuổi. Vẫn là để bọn hắn cùng chung đụng với nhau một thời gian nữa mới quyết định vậy. Nhưng nếu thực sự có thể tác hợp liền hợp ý hắn rồi.

Sẫm Minh Kiệt vỗ vỗ tôn nữ trong lòng có chút không hiểu cúi xuống nhìn Sẫm Hảo Lân bên cạnh. Mỗi lần Sẫm Hảo Nguyệt khóc đều là ngửa cổ há to miệng mà rống, Sẫm Hảo Lân sẽ ở bên cạnh dỗ, nhưng lần này nàng khóc thầm còn hắn thì lại chỉ lo cáo trạng a. Lời an ủi lúc nãy cũng to hơn bình thường nữa.

Sau khi giải tán Sẫm Minh Kiệt đưa hai tiểu gia hỏa đến một góc không người, đặt cả hai đứng ở đối diện mình hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì?”

“Bọn họ nói Nguyệt nhi không để bọn họ vào mắt, trong khi mắt của nàng có bọn hắn nha.” Sẫm Hảo Lân đi đầu phát biểu ý kiến, hắn cũng từng bị tiểu tỷ tỷ lừa như vậy. Sau này để ý mắt của nương quả thực cũng có ảnh ngược của hắn, rồi lại khi nương nhìn tiểu tỷ tỷ thì ảnh ngược kia thay thế bằng tiểu tỷ tỷ, hắn mới phát hiện mình bị lừa.

“Chỉ là như vậy?” Sẫm Minh Kiệt nhíu mày nâng giọng hỏi.

“Ân.” Sẫm Hảo Nguyệt đưa tay lau mắt không chút do dự gật đầu. Trước khi đám hài tử kia kịp làm gì thì nàng đã dập tắt hết hy vọng của bọn họ rồi còn có gì mà phát sinh nữa: “Chỉ có như vậy thôi.”

Sẫm Minh Kiệt lại nâng cao giọng chút nữa hỏi: “Thực sự?”

Hai tiểu gia hỏa đồng loạt gật đầu, thấy vậy hắn cũng là bất lực nói: “Đó là thập nhất vương gia sau này gặp phải hành lễ có biết không?”

Bày ra vẻ ngây ngô Sẫm Hảo Nguyệt mở miệng hỏi: “Vì sao phải hành lễ với hắn chứ?” Vương gia thì lớn hết sao, bổn tiểu thư mới là lớn nhất.

“Vì hắn là vương gia, chúng ta là thần tử.” Sẫm Minh Kiệt nghĩ tiểu gia hỏa không hiểu nên giải thích tránh sau này lại gặp phải trường hợp thế này.

Sẫm Hảo Nguyệt lắc đầu kháng nghị: “Không có thần tử sẽ không có người hy sinh cho bọn họ ngồi cao như vậy. Người ta không hành lễ đâu.”

“Hành lễ có ngân lượng nha.” Sẫm Hảo Lân lại ở bên cạnh nhắc nhở.

“Ngân lượng cũng quan trọng chỉ là không hành lễ với hắn.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong quay ngoắc đầu sang một bên tỏ ý không hợp tác.

Sẫm Minh Kiệt bất đắc dĩ bế Sẫm Hảo Nguyệt, nắm tay Sẫm Hảo Lân tiến về phía Thừa Càn điện.

Sau khi xem vũ khúc xong tiệc cũng tan, mọi người lần lượt hồi phủ. Hoàng thượng bảo hai tỷ đệ Sẫm gia vài ngày nữa liền bắt đầu đến Thư Lạc các học.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện