Tôn Khánh cùng Lâm Võ nhảy lên càng xe bò ngồi, xe bò của cha hắn cũng trong đoàn dọn nhà này.
Hắn tự nhận mình là bạn thân nhất của Lâm Võ ở trong thôn, dù có nói như thế nào thì hắn cũng muốn đi coi nhà mới của Lâm Võ.
Đoàn xe của mọi người có đi ngang qua Lâm gia, cửa nhà đóng chặt, nhưng mọi người đều cố tình phớt lờ, không ai hỏi vì sao không ai bên đại phòng đi ra tiến.
Với thân phận cùng địa vị của Bạch cữu cữu, không vì cháu ngoại mà đến gây phiền toái cho đại phòng đã là nhân từ lắm rồi, bọn họ mà ra mặt chỉ có tự rước lấy nhục thôi.
Một đường cười vui mà đi qua thôn, người lớn trẻ nhỏ trong thôn cũng đi theo đoàn xe một đoạn xa, không khí bây giờ còn náo nhiệt hơn tết nữa.
Đợi đến khi đoàn người đã đi xa, cửa nhà của lâm gia đại phòng mới được mở ra.
Lão thái thái lộ ra gương mặt âm ngoan khắc nghiệt nhìn về phương hướng đoàn xe đi xa, hung hăng phun một bãi nước miếng, những người còn ở lại trong thôn nhìn thấy bà ta cũng nhanh chóng đóng cửa nhà lại.
Lão thái thái đúng là hết thuốc chữa rồi, bà ta làm vậy sẽ chỉ càng khiến khoảng cách giữa đại phòng cùng nhị phòng càng xa hơn thôi.
Bà ta còn nghĩ hai huynh đệ Lâm Văn vẫn chỉ là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, cho rằng bản thân bà ta có thể nắn bóp hai người họ sao?Muốn làm vậy thì phải coi Bạch cữu cữu có cho phép không hay đã.
Có người phát hiện Lâm Nguyên Quý cũng có trong đội đưa tiễn, nhìn sắc mặt của ông ta có chút khó coi.
Đa số mọi người trong thôn đều coi thường loại người ham ăn biếng làm như Lâm Nguyên Quý, đang muốn đi lên trêu ghẹo vài câu thì ông ta đã xoay người chạy mất dạng.
Chẳng ai biết ông ta chạy ra đây để làm cái gì, ngoại trừ gây chuyện phiền phức thì còn chuyện gì phải làm sao?Khi đoàn người bọn họ đến trấn trên thì nhận được rất nhiều chú ý, vừa vào đến cửa thành đã có người nhận ra Kim Kha, nhiệt tình lại đây chào hỏi với ông, ánh mắt người nọ nhìn trưởng thôn cùng mấy người còn lại cũng đầy kính nể không thôi.
Phải biết rằng, Kim Kha chỉ vừa mới đến không bao lâu, vậy mà nhân duyên đã tốt đến như vậy rồi, chẳng trách ông được Bạch công tử trọng dụng.
Bạch trạch mới tọa lạc ở khu phú hộ trấn nam, cách phường thị khu đông không xa nhưng đồng thời không hề bị sự ồn ào của phường thị ảnh hưởng đến.
Theo như những gì mà trưởng thôn biết, gia tộc có địa vị tối cao ở trấn trên này là Triệu gia, phủ trạch của bọn họ cũng nằm ở khu vực này.
Còn Tiền gia không có địa vị đủ cao, nên Tiền phủ không nằm trong khu vực này.
Diện tích của Bạch trạch rộng tầm khoảng bảy tám mẫu, nhìn tòa nhà khí phái này, người trong thôn chỉ biết mở to mắt mà nhìn, cứng lưỡi không còn nói gì được.
Mà hộ vệ hạ nhân nhận được tin tức cũng đã sớm đứng thành hai hàng nghênh đón chủ nhân nhập phủ.
Có một số nhà có phái gia đinh lại đây thăm dò tình huống, cũng có người biết rõ chủ nhân của Bạch phủ có thân phận như thế nào, vì thể cũng khách khí đến thăm hỏi.
Nhưng đa số mọi người cho rằng biển hiệu của phủ này chắc chắn sẽ là hai chữ Tiền phủ, nhưng không ngờ chủ nhân nơi này chính là một song nhi họ Bạch.
Danh khí của Tiêu Duệ Dương đã lan truyền khắp giới Võ Giả ở đây.
Lúc đầu chẳng ai để một song nhi ngồi xe lăn bên cạnh hắn vào mắt, cho rằng người đó chỉ dựa vào hắn mới có thể tồn tại.
Sau đó đám người Kim Kha đến, tự xưng là hạ nhân Bạch phủ, khiến cho nhiều người càng cảm thấy khó hiểu, không hiểu rốt cuộc Bạch phủ này là gia tộc như thế nào?Nhưng chỉ cần nhìn những vộ vệ ra ra vào vào trong phủ, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho bọn họ không dám