Bạch Dịch vừa lòng mà cười, nói:“Ta rất tin tưởng ánh mắt của lão Kim, tòa phủ trạch này vừa thấy liền biết vừa được xây chưa lâu, chủ nhân trước của nó chắc chắn rất dụng tâm.
Duệ Dương, ngươi cùng lão Kim giúp ta chiêu đãi trưởng thôn, giữ bọn họ ở lại dùng cơm trưa, ta cùng A Văn A Võ đi tham quan nhà mới một chút.
”Tiêu Duệ Dương gật gật đầu không tỏ ý kiến gì.
Kim Kha gọi hai người khác lại đây, một người chính là một nam tử mặc kính trang cao gầy nhìn qua tầm hai mươi ba mươi tuổi, người còn lại là một ma ma song nhi hơn bốn mươi có vẻ mặt rất hòa ái.
Hai người bọn họ lần lượt bước đến bái kiến gia chủ cùng hai vị tiểu thiếu gia.
Sau khi Tiêu Duệ Dương cùng Kim Kha rời đi, Bạch Dịch giới thiệu:“Vị này chính là Lâu Tĩnh, chính là thống lĩnh hộ vệ Bạch phủ, lão Kim không yên tâm cho nên đặt biệt gọi hắn đến đây, bản thân ta thấy cũng không cần phải như thế lắm.
”Lâu Tĩnh hơi cúi người, sau đó lại thẳng lưng, toàn thân hắn cứ như một mũi lao, có thể tưởng tượng được nếu sau khi phóng xuất khí thế ra ngoài thì sẽ như thế nào, nhưng khi ở trước mắt Bạch Dịch thì hắn thu liễn hơi thở đi hoàn toàn, nhưng dù là ai nhìn vào cũng điều không thể coi khinh:“Chủ tử ở nơi nào, Lâu Tĩnh nên ở nơi đó, cách làm của Kim quản sự rất đúng, dù Ô Sơn trấn tuy nhỏ, nhưng Ô Vân sơn mạch là vùng ngư long hỗn tạp, chủ tử không thể lơ là được.
”Bạch Dịch bất đắc dĩ:“Đã biết, có Duệ Dương ở đây rồi chẳng lẽ các ngươi còn không yên tâm sao.
A Văn A Võ, sau này hai đứa gọi hắn là Lâu thúc hay là Lâu thống lĩnh gì cũng đều được, còn những hộ vệ khác, để hôm nào rảnh thì để Lâu Tĩnh dẫn hai đứa đi gặp.
”“Vâng, làm phiền Lâu thúc rồi.
”Lâm Văn Lâm Võ sẽ không đối xử với Lâu Tĩnh như một hạ nhân bình thường, cứ nhìn Bạch cữu cữu là biết, cữu cữu cũng rất tôn trọng vị thống lĩnh hộ vệ này.
Lâu Tĩnh hơi cúi người với hai huynh đệ bọn họ, ánh mắt của hắn dừng trên mặt Lâm Văn lâu hơn một chút, không cần phải nói cũng biết, nguyên nhân là do cái mặt này của Lâm Văn.
Đương nhiên, cũng có thể là vì một tầng thân phận khác khiến người ta tương đối kiêng kị.
Nếu mối quan hệ giữa Lâm Thành Chu phủ cùng Bạch gia còn tốt thì không sao, nhưng dựa theo những gì mà Lâm Văn mơ hồ biết được, quan hệ giữa hai bên đều không hòa hợp, cho nên vẫn khách khí một chút thì vẫn hơn.
“Đây là Bách ma ma đã chăm sóc ta khi còn bé, sự vụ trong phủ đều do Bách ma ma xử lý, đúng rồi, Bách ma ma cũng có quen biết với mẫu thâm mấy đứa đấy.
” Bạch Dịch lại chỉ vào một người khác, nói.
“Đúng vậy, chủ tử, ta vẫn còn nhớ đến nha đầu Trần Hạnh kia, không ngờ, chỉ chớp mắt một cái, hài tử của Trần Hạnh đã lớn như vậy rồi, sau khi chỉnh đốn mọi việc trong phủ xong, ma ma ta cũng muốn đến mộ phần hai phu thê họ để tế bái.
”Dù Bách ma ma nhìn hiền từ nhưng không mất đi sự khôn khéo lưu loát.
Mặc dù Trần Hạnh chính là một nhân vật đã xuất hiện từ rất lâu trong ký ức, nhưng không ngờ bên cạnh đại tiểu thư lại có một nha đầu trung thành đến như vậy.
Chỉ tiếc rằng, nàng còn chưa chờ được chủ tử đến mà đã rời khỏi nhân thế rồi.
“Đa tạ Bách ma ma, nếu nương nhìn thấy người xưa chắc sẽ cực kỳ cao hứng.
” Lâm Văn Lâm Võ cảm kích, nói.
“Bách ma ma đưa chúng ta đi một vòng xem sao đi, sau này, thời gian tiếp xúc với nhau còn rất dài, cứ từ từ làm quen là được.
” Bạch Dịch cười nói.
“Vâng, chủ tử.
”Lâu Tĩnh nhận lấy công việc trong tay Lâm Văn Lâm Võ, đẩy xe lăn của Bạch Dịch lên trước.
Bách ma ma đi theo bên cạnh giải thích bố cục của phủ này, bốn con thỏ nhỏ đang ôm trong lòng cũng không giao cho ai hết.
Bạch Dịch đón lấy Tiểu Hỏa, đặt ở trên đùi mình, hơi thở quen thuộc khiến Tiểu Hỏa cảm thấy rất an tâm, ba con thỏ cái vẫn để cho