Bữa ăn này, tất cả mọi người đến cực kỳ vui vẻ.
Khi đám người Lôi Hổ rời khỏi Bạch phủ, tất cả đều nở nụ cười thỏa mãn vui vẻ.
Mấy người đều nhìn thoáng qua nhau, đều có chung một suy nghĩ giống nhau.
Bạch phủ là người đáng để kết giao.
Dù là sống ở đâu, việc kết giao thêm một bằng hữu tốt thì không thừa, đặc biệt là bây giờ chính là thời điểm mà Bạch phủ cần bằng hữu nhất.
Bọn họ đều biết đến chuyện Bạch phủ tát vào mặt Thôi gia, hoặc nói đúng hơn, ít nhiều gì thì chuyện đó mới là thứ thúc đẩy bọn họ đến đây.
Lư Chính Phong đi đầu lên tiếng hỏi Lôi Hổ:“Lôi chấp sự, ân oán giữa Bạch phủ cùng Thôi gia, chắc chắn ông cũng biết mà đúng không, không ngại khi lộ ra cho chúng ta biết một ít được chứ?”Lời này nói ra khiến cho tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt lên người Lôi Hổ.
Lôi Hổ uống hơi nhiều rượu, cho nên biến thành một tráng hán mặt đỏ, giả vờ không vui chỉ vào Lư Chính Phong:“Tiểu tử ngươi, cố ý đúng không, ta không tin ngươi không đoán ra được, còn dụ dỗ ta nói ra làm gì? Các ngươi muốn hỏi gì thì hỏi Lư quản sự đi, ta chỉ bình luận vài câu thôi, chừa lại một chút khẩu đức.
”Lư Chính Phong vừa nghe liền hiểu ý của ông, dù sao thì chuyện này liên quan đến thanh danh của một song nhi.
Thanh danh của một song nhi rất quan trọng, chuyện bị người khác từ hôn không phải là một chuyện gì hay cả.
Lư quản sự trừng mắt liếc Lôi Hổ một cái, vậy mà lại đem chuyện này ném lên đầu ông.
Thấy đám người này đều nhìn chằm chằm ông, trong lòng thầm lắc đầu.
Tên gia hỏa Lôi Hổ này đúng là quá giảo hoạt, vậy mà chuyện này phải thông qua miệng ông truyền ra ngoài, đáng đời lắm! Ai bảo ông mở miệng hỏi trước làm gì!Ông tát nhẹ vào miệng mình một cái, sau đó mới cau mày, nói:“Chuyện kết thân của Thôi gia cùng Tiền gia chắc là các ngươi đã biết rồi đúng không, nhưng có lẽ có không ít người không biết, tên tiểu tử Tiền gia kia vốn đã có đối tượng đính thân, kết quả, chỉ vì muốn nịnh bợ Thôi gia, vậy mà lại từ hôn với đối tượng đính thân trước đó.
”“Chuyện này thì liên quan gì đến Bạch phủ? Không đúng, chẳng lẽ vị bị từ hôn đó chính là cháu ngoại của Bạch công tử?” Có người kinh hô.
Bạch công tử chỉ có hai đứa cháu trai, trong đó chỉ có một song nhi là có khả năng từng có quan hệ gì đó với tiểu tử Tiền phủ.
Phó đội trưởng của đội săn thú Hổ Báo là một hán tử thô lỗ, không dám tin mà nói:“Chẳng lẽ song nhi Thôi gia kia có dáng vẻ quốc sắc thiên hương lắm sao?”Bọn họ đều đã nhìn thấy cháu ngoại của Bạch công tử rồi, không chỉ đẹp, mà trong tiệc rượu hôm nay cũng rất hào sảng nữa.
Có không ít người âm thầm tính toán xem mấy tiểu tử nhà mình, có ai có tuổi phù hợp để hợp với y hay không.
Tất cả những người ở đây đều không biết con ngoại thất của Thôi gia như thế nào, nhưng Lư Chính Phong là nhị quản sự Lư gia, tiếp xúc với không ít chuyện.
Ông từng gặp song nhi Thôi gia rồi, vì thế xua tay, nói:“Các ngươi nghĩ trên trấn này còn có song nhi nào xuất sắc hơn hai người cữu cữu cháu ngoại Bạch công tử sao?”Có người cười lên đầy khả ố, ý nghĩ trong mắt kia, chỉ cần là nam nhân thì đều hiểu:“Song nhi Thôi gia kia chỉ là con ngoại thất, chẳng khác gì nương ngoại thất của hắn, cực kỳ hiểu tâm tư nam nhân, xem ra tên tiểu tử Tiền gia kia cũng không phải thứ tốt, cọc hôn sự này lui hay lắm!”Không lui hôn thì làm gì bọn họ có cơ hội chứ.
Tất cả bọn họ đều quyết định, sau khi trở về sẽ phái người đi điều tra tỉ mỉ chuyện này một phen mới được.
Đương nhiên, chuyện này bọn họ chỉ thầm nghĩ trong lòng mà thôi, ngoài miệng thì bàn tán chuyện gia chủ Thôi gia.
Tất cả mọi