Lúc này, cuối cùng hắn cũng có động lực tập võ:“Được, A Võ đừng lo cho ta, dù sao đâu phải ngươi không về thôn nữa, ta ở trong thôn chờ ngươi a, ta sẽ cố gắng đuổi kịp ngươi!”Lâm Võ vui vẻ nói:“Nếu ta không trở về thôn thì ngươi cũng có thể đến đây thăm ta a, Tôn thúc đâu phải không cho ngươi đi đâu.
”“Đúng vậy, chỉ cần con biểu hiện tốt một chút ta sẽ đưa con đi.
”Lâm Văn nghe vậy thì có chút buồn cười, có cảm giác như Lâm Võ bị biến thành củ cải treo trước mặt con lừa vậy, mà Tôn Khánh chính là con lừa kia.
Sau khi tiễn đoàn người trưởng thôn rời đi, Bạch phủ náo nhiệt lập tức trở nên trống vắng, cũng có chút gì đó quạnh quẽ.
Hai người xoay người vào trong, bảo người gác cổng đóng cửa lớn lại, chuyện hôm nay đối với hai người họ là một trải nghiệm rất mới lạ.
Từ sau khi Ô Tiêu rời đi, cả ngày hôm nay Lâm Văn không thấy bóng dáng nó đâu, cũng không biết nó đã chạy đi đâu chơi rồi, hy vọng nó đừng gặp rắc rối bị người ngoài phát hiện, nếu không, chuyện cây linh thảo trong núi bị lấy đi đã sớm lan truyền rộng rãi ở trấn trên sẽ ngay lập tức ập lên đầu nó, rất có thể Bạch phủ cũng sẽ bị liên lụy.
Lâm Văn không biết, thời điểm Ô Tiêu đi loanh quanh trong phủ vừa lúc gặp phải mấy người Thôi gia đang ra oai, đồng thời tận mắt chứng kiến Kim Kha cho người ném văng hai người Thôi gia ra ngoài.
Chuyện xảy ra với Lâm Văn, nó là người biết rất rõ.
Trong mắt Ô Tiêu, Thôi gia cùng Tiền gia đều là kẻ thù của Lâm Văn, giữa nó cùng Lâm Văn được kết nối với nhau bằng khế ước, vậy hai nhà này cũng đã kết thù với nó rồi.
Dám không coi Lâm Văn ra gì, đồng nghĩa với việc chẳng coi Ô Tiêu nó ra cái gì.
Ô Tiêu vung đuôi rắn, chuyện này há có thể chịu đựng được!Trong lòng nó thầm nghĩ, khế ước giả quá keo kiệt, cả ngày cứ khóc than không có tiền, còn Thôi gia này không biết là giàu hay nghèo, vừa lúc có người Thôi gia ở đây, nó sẽ lặng lẽ đi theo ghé thăm xem sao.
Nếu nghèo thì thôi, còn nếu nhà bọn họ có tiền, vậy thì không đánh cướp nhà bọn họ thì còn đánh cướp nhà ai đây?Cho nên, ngay thời điểm mà hai người Thôi gia không hề biết gì mà trở về, liền xuất hiện thêm một cái đuôi theo về cùng, mà cũng chính cái đuôi này, sẽ lăn lộn Thôi gia cực thảm.
Hộ vệ của Bạch phủ vẫn còn thủ hạ lưu tình, chỉ ném người đi thôi, hoàn toàn chẳng làm ra bất kỳ cái gì khác cả, nhưng đối với vị quản gia Thôi gia này mà nói, mất mặt còn nghiêm trọng hơn là bị đánh bị thương nữa.
Dù ông ta có đi đến nơi, đâu ai không cúi đầu cung kính với ông ta, hôm nay, vậy mà lại thua dưới tay Bạch phủ còn chưa biết từ đâu chui ra này.
Thôi quản sự chật vật bò dậy dưới tiếng cười vang của quần chúng vây xem, thậm chí còn có người không biết vô ý hay vô tình mà cho ông ta một đạp.
Lúc gần đi, ông ta quay đầu lại nhìn cửa lớn Bạch phủ với ánh mắt đầy toan tính cùng âm độc.
Một đường âm trầm mà trở lại Thôi phủ, Thôi Tiếu Nhân thay đổi thành dáng vẻ căm giận bất bình rồi đứng bên ngoài thư phòng, sau khi cho hạ nhân vào báo trước rồi thì ông ta mới vào.
Ông ta phát hiện, Vấn thiếu gia vậy mà cũng ở đây, không biết đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ hắn ta lung lay sắp đổ, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Thôi Tiếu Nhân nhìn thoáng qua rồi lại dời mắt đi chỗ khác.
Phu nhân không thích Vấn thiếu gia, sắp tới còn phải gả vào Tiền gia, cho nên không cần phải chú ý đến hắn nhiều làm gì, nếu không, lỡ chọc phu nhân không vui thì không ổn chút nào.
Gia chủ Thôi gia là Thôi Dần, đưa tay phất phất:“Chuyện khác thì không cần phải nói nữa, trở về lo chuẩn bị gả đi, việc hôn nhân này cũng là do ngươi cầu tới, Tiền gia cũng sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tương lai, Thôi gia sẽ không để