hồi hai vị Linh Dược Sư kia lại đây, thôn dân lúc nào cũng phải cẩn thận hầu hạ.
Lần này nhìn thấy Hàm Mặc chỉ vừa động động ngón tay liền đánh bị thương hai tên lục cấp Võ Đồ, trong lòng thôn dân cảm thấy rất vui sướng.
Những người khiêng người đi theo sau trưởng thôn, cũng có chút ưỡn ngực mà đi.
Một đường này Hoàng thị luôn cầu xin, còn muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng lại bị một phụ nhân nhận ra, không lưu tình mà vừa cấu vừa véo, khiến cho bà ta kêu thảm thiết xin tha không ngừng,Trưởng thôn làm như không thấy mà mắt điếc tai ngơ, Hoàng thị điên như vậy, bà ta xứng đáng chịu khổ nhiều hơnHôm nay, nếu không phải có hai vị đại nhân thông tình đạt lý tọa trấn, ông cũng không biết có thể ngăn trận tai họa này lại hay không.
Nếu mang người trong thôn sống mái với những người đó, chỉ sợ có không ít trai tráng trong thôn phải chịu tử thương.
Cho nên lần này tuyệt đối không thể tha cho Hoàng thị, nếu không, không khí trong Khúc Điền thôn chỉ sợ sẽ bị bà ta phá hoại.
Đối mặt với sự uy hiếp từ yêu thú trong núi, Khúc Điền thôn cần càng thêm đoàn kết mới có thể bảo vệ được cái thôn này.
Dọc theo đường đi, có thôn dân đem hành động của Hoàng thị lần này ra nói một lượtDưới sự thảo luận và suy đoán mồm năm miệng mười của thôn dân, không khó phát hiện, hành vi của Hoàng thị cùng hộ vệ của dược sư, chắc chắn có liên quan đến Lâm Hào.
Lâm Võ cũng đi theo phía sau trưởng thôn, vừa nghe chuyện hôm nay có liên quan đến Lâm Hào, hét lên một câu.
“Ta phải đi tìm Lâm Hào tính sổ!”Sau khi hét lên xong liền xông ra ngoài, nhanh đến mức người bên cạnh không thể ngăn kịp.
Thôn dân nhìn về phía trưởng thôn, muốn hỏi xem có cần đi ngăn lại không, bởi vì Hoàng thị đã sớm đem chuyện Lâm Hào trở thành tam cấp Võ Đồ tuyên truyền ra ngoài, mọi người lo Lâm Võ sẽ chịu thiệt thòi.
Thôn trưởng xua xua tay.
“Không cần, A Võ sẽ không chịu thiệt đâu, A Văn gặp chuyện này, người khó chịu nhất chính là A Võ, để cho hắn đi xả giận cũng tốt, những cái người không muốn đi theo chính đạo mà chỉ muốn đi cửa hông, cần phải chịu giáo huấn.
”Chưa nói đến chuyện Lâm Hào là tam cấp Võ Đồ, cho dù hắn trở thành tứ cấp Võ Đồ cũng chưa chắc đã có thể thắng được Lâm Võ.
Bởi vì thực lực của hắn hoàn toàn dựa vào ngoại lực gánh lên, chứ không có chút nào liên quan đến sự cố gắng của bản thân.
Hơn nữa, ông nhìn tốc độ của tiểu tử Lâm Võ này, chỉ sợ trong mấy ngày khi ông rời đi, thực lực lại có tiến bộ, cho nên càng không cần lo lắng.
Người càng ngày càng nhiều, người đến chỗ của Dược Sư đã lên tới mấy chục người, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, thời khắc mấu chốt, thôn dân của Khúc Điền vẫn cực kỳ đoàn kết.
“Phanh phanh phanh”.
Ba người kia bị thôn dân phẫn nộ ném vào trong viện mà bọn họ ở, động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động đến hộ vệ.
Vừa nhìn thấy thảm trạng của mấy người Vương hộ vệ, những hộ vệ khác cũng lộ vẻ giận dữ.
Bọn họ nắm chặt vũ khí trên tay, hình hành nên hai trận doanh giằng co với trưởng thôn, với dáng vẻ, nếu Khúc Điền thôn không cho bọn họ một lời giải thích hợp lý thì chắc chắn sẽ động thủ.
“Dừng tay! Đám tiện dân mấy người muốn làm gì vậy hả? Phản rồi sao?”Từ phía sau, một tiếng quát giận dữ vang lên, các hộ vệ tránh ra, để lộ ra một con đường, thì ra đó chính là Phùng dược sư nghe thấy động tĩnh cho nên đi ra ngoài xem tình hình.
Tối hôm qua, hắn mới vừa đắc thủ được với một tiểu nha