Hắn đến trước mặt trưởng thôn, nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể, trưởng thôn đã bị ánh mắt ngoan độc của hắn bắn thành cái sàng rồi.
Tay hắn thô lỗ chộp lấy huy chương trong tay trưởng thôn, cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái liền tùy tay vứt ra sau đầu, ác độc nói:“Thứ gì cũng dám đem đến trước mặt Phùng mỗ đây, thức thời thì nhanh chóng đem cái tên họ Hàm kia trói về đây, nếu không Phùng mỗ sẽ cho toàn bộ thôn dân cái thôn này không được yên ổn!”Thôn dân nghe xong thì hít một ngụm khí lạnh, mọi người biết cái tên Phùng dược sư này là một tên tham lam, nhưng không ngờ hắn lại còn vô cùng ngoan độc.
Hoàng thị nghe xong thì cực kỳ vừa lòng, mặc kệ đau đớn tê mỏi trên người, đắc ý cười to.
“Đúng vậy, dám động vào người của Phùng đại nhân, thì nên xuống địa ngục, không được chết tử tế, còn có cái tên tiện loại Lâm Văn Lâm Võ kia nữa, Phùng đại nhân nhất định không được quên bọn chúng, chính bọn chúng khuyến khích cái tên dã nam nhân kia động thủ đấy!”Thôn dân đi theo trưởng thôn nghe Hoàng thị nói vậy thì rất tức giận, không ngờ trong Khúc Điền thôn của bọn họ lại có một người ác độc như vậy.
Đột nhiên từ phía sau vang lên một tiếng “Ai da”, có người hô.
“Ai ném đồ lung tung, đập lên trán lão phu vậy hả?Các thôn dân trừng lớn đôi mắt, lúc này trưởng thôn mới phản ứng Phùng dược sư đã lấy huy hiệu Đan sư ném đi, tên họ Phùng này đúng là ngu xuẩn, vậy mà dám đem huy chương Đan sư ném đi?Con Hoàng thị, trong lòng ông cũng đã có chủ ý riêng, cho nên hoàn toàn không quan tâm đến những lời chửi bậy đầy ác ý của bà ta.
Ông đang cùng những thôn dân phía sau, mở to mắt nhìn tình hình tiếp theo.
Huy chương kia đập vào đâu không đập, vậy mà đập ngay lên trán Lý dược sư,Mặc dù nghĩ vậy thì có vẻ rất bất kính với huy chương Đan sư của Hàm đại nhân, nhưng trưởng thôn rất muốn nói một câu, đập hay lắm!Phùng dược sư cũng hoảng sợ, ngay cả khí thế kiêu ngạo cũng hạ thấp không ít, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lý dược sư.
“Lý dược sư, đây là thứ mà đám tiện dân kia mang đến, không giáo huấn đám tiện dân này là không được, hiện tại chúng dám bò đến trên đầu chúng ta, chúng ta là Linh Dược Sư, thân phận rất tôn kính, sao có thể để bọn họ không coi ra gì như vậy được…”“Từ từ!”Lý dược sư vừa sờ trán vừa xem thứ trên tay, lúc nhìn rõ liền bị dọa nhảy dựng, vội kéo cổ áo họ Phùng kia đến trước mặt mình.
“Ngươi lấy nó từ đâu? Chủ nhân của huy chương này đâu? Mau, mau mau cho mời!”Phùng dược sư như mất đi thanh âm, thứ mà một đám tiện dân đưa, cần phải coi trọng đến thế sao?Lý dược sư thấy họ Phùng như vậy liền nhận ra, hắn vậy mà lại không biết thứ này, chỉ sợ còn đắc tội với cả đại nhân vật, tức giận đến mức thả cổ áo hắn ra, sau đó đưa tay tát một cái.
Cái tát này rất dùng sức, khiến cho đầu óc tên họ Phùng choáng váng, màng tai cùng ù ù cả lên, lảo đảo lùi lại vài bước, duỗi tay sờ mặt, trên miệng đã tràn ra vết máu.
Các hộ vệ cũng hoảng sợ, thật ra bọn họ cũng không xem xét kỹ thứ kia là gì.
Bọn họ vốn không coi một đám thôn dân này ra gì, cho rằng thứ mà bọn họ có thể lấy ra thì chắc chắn chẳng là cái gì cả, cho nên chỉ sợ là đã sơ sẩy mất rồi.
Đi theo Lý dược sư còn có một bát cấp Võ Đồ tên