Tiếng nói vừa vang lên rét lạnh giống như hàn sương, tức khắc làm công tử lam y run lên, nụ cười đắc ý trên mặt cũng cứng lại.
Một loại cảm giác nguy hiểm không thể diễn tả bằng lời, làm hắn trong chớp mắt từ bỏ lòng hiếu thắng.
...... Sát khí.
Nhưng chỉ có sát khí mà không có sát ý.
Chỉ là công tử lam y từ trước đến nay luôn thận trọng, biết rõ thế sự thay đổi thất thường. Cũng như sát khí này, tuy lúc này nó không có sát ý, nhưng ai biết được tiếp một lát sau có xuất hiện hay không?
Chỉ là một vật phẩm đấu giá hơn phân nửa là vô dụng, thực sự không cần vì nó mà kết thù, công tử lam y cũng là Kim Đan chân nhân, có thể tu hành đến cấp độ này, hắn sớm đã không còn đem mọi việc đều ký thác trên một khả năng hư vô mờ mịt nữa.
Cho nên sau khi hắn nhận thấy được mình đánh không lại người nọ, hắn liền không tiếp tục cứng đầu giằng co với Từ Tử Thanh như trước nữa.
Những người còn lại khi công tử lam y cạnh tranh với Từ Tử Thanh đã sớm bỏ cuộc, lúc này cũng không còn ai lên tiếng nữa.
Sau khi công tử lam y im lặng, túi gấm kia tự nhiên liền thuộc về người ra giá cuối cùng.
Từ Tử Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng ấm áp, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Liệt: "Đa tạ sư huynh tương trợ." Hắn thoáng động ý nghĩ, liền lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái túi trữ vật, bên trong chứa một ít linh thạch, muốn đưa cho Vân Liệt, "Trong này ước chừng có khoảng năm vạn 5000 hạ phẩm linh thạch, sư huynh nhận lấy đi. Còn 4 vạn 5000 còn lại sau này đệ sẽ góp đủ trả lại cho huynh."
Hắn quả thật nguyện cùng sư huynh tuy hai mà một, chỉ là trong lòng nghĩ vậy, nhưng không thể thật sự làm vậy. Tuy hắn sinh ra ý nghĩ xằng bậy với sư huynh, nhưng là thật lòng thành tâm thành ý, tình cảm chân thành, cho nên mặc dù sư huynh đối với hắn lễ hậu có thừa, cũng không thể xem là đương nhiên, sư huynh đã giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn cũng biết ơn trong lòng.
Vân Liệt liếc hắn một cái, mở miệng nói: "Đệ cứ giữ đi."
Từ Tử Thanh nao nao, vừa muốn mở miệng.
Vân Liệt lại nói: "Tu vi của đệ quá yếu, linh thạch mới cung cấp đủ linh khí."
Ngón tay Từ Tử Thanh khựng lại, đem túi trữ vật thu hồi.
Hắn âm thầm cười khổ trong lòng, sư huynh một khi đề cập đến chuyện tu vi của hắn không đủ, hắn liền không còn lời nào để nói.
Từ khi ái mộ sư huynh, hắn liền càng phát hiện bản thân cùng sư huynh kém xa, mặc dù đã khắc khổ tu hành, thế nhưng vẫn khó có thể đem chênh lệch của hai người kéo lại gần, cho nên đôi khi Từ Tử Thanh cũng sẽ tiếc nuối, tự than thở mình sinh ra quá muộn, không thể quen biết sư huynh sớm hơn. Nhưng sau khi ngẩm lại, hắn cũng hiểu rõ nếu không phải như thế, hắn cũng không thể gặp gỡ sư huynh, mà cho dù thật sự gặp gỡ, cũng vô pháp quen biết được y, vì vậy mới đem cảm giác tiếc nuối áp xuống.
Khi tu hành ở vương phủ thì linh khí quả thật tràn đầy, đáng tiếc nơi này không giống Ngũ Lăng tiên môn, Hiên Trạch đích xác có được một cái linh mạch Tam giai, chỉ là linh mạch kia vẫn chưa trải rộng toàn phủ, nó chỉ chiếm cứ vị trí dưới gian phòng của Thiên Thành Vương đang ở cùng vài sân viện xung quanh, còn lại là nhường cho những tán tu Nguyên Anh lão quái đó. Lấy thân phận của Từ Tử Thanh cùng sư huynh, tất nhiên là không thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Từ Tử Thanh từ trước đã đi theo Vân Liệt cư trú ở Tiểu Lục Phong, nơi chọn làm động phủ chính là một linh huyệt tràn đầy linh khí, mà nay trong vương phủ tuy linh khí cũng không kém, nhưng cuối cùng vẫn là không tinh thuần bằng linh khí trong linh huyệt được.
Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể đem linh thạch bày thành Tụ Linh Trận, mới có thể tụ tập linh khí trong vương phủ, khiến cho linh khí tăng lên càng nhiều .
Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh tự giác lại thiếu sư huynh một ân tình nữa, tuy hắn minh bạch thân là nam nhân thì không thể cứ tính toán so đo, nhưng vẫn nghĩ sau này chắc chắn phải đối đãi với sư huynh thật tốt, dù sao nếu vẫn luôn được giúp đỡ mà lại không có năng lực hồi báo, trong lòng làm thế nào có thể an ổn được? Thở dài, hắn bất giác thầm nghĩ: Nếu ta là nữ nhân, còn có thể lấy thân báo đáp cho sư huynh, nhưng đã là nam nhân, việc này còn cần phải cẩn thận cân nhắc.
Huống chi hắn vốn đã có ý với sư huynh, cho dù là lấy thân báo đáp thì cũng chỉ là thỏa mãn tâm nguyện của chính mình, không tính là đối tốt với sư huynh.
Cũng không trách Từ Tử Thanh liên tục rối rắm như vậy, hắn kiếp trước cả đời triền miên trên giường bệnh, cho dù tính tình bình thản cở nào cũng khó tránh khỏi cảm thấy liên lụy người nhà, cảm thấy trước nay chỉ toàn nhận lấy từ người trong nhà mà lại không có cách nào hồi báo cho họ. Dần dần, tâm tư tự nhiên cũng trở nên nhạy cảm hơn nam tử bình thường, đối với mọi chuyện cũng càng thêm cân nhắc.
Đến kiếp này hắn khó khăn lắm mới có được một cơ thể khỏe mạnh, cũng thuận lợi bước lên tiên đồ, vốn định tự mình khổ tu, nhưng vẫn luôn được sư huynh che chở, từ đầu tới cuối hắn vẫn đang ở dưới cánh chim của sư huynh —— nếu không có sư huynh giúp đỡ, chỉ sợ thi cốt của hắn đã sớm lạnh. Bất tri bất giác, hắn liền giống như kiếp trước, một bên lòng tràn đầy vui mừng quyến luyến, một bên luôn cảm giác mình làm không đủ, sợ cô phụ sư huynh.
Ký ức kiếp trước kiếp này cứ quay cuồng trong đầu.
Trong phút chốc, Từ Tử Thanh liền nghĩ đến nhập thần.
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền thẳng vào trong thức hải, thức tỉnh hắn.
Là sư huynh đang gọi hắn: "Tử Thanh."
Từ Tử Thanh giật mình một cái, như vừa bị xối nước lạnh, tỉnh táo lại. Hắn nâng mắt, liền nhìn thấy Vân Liệt đưa cho hắn một cái túi gấm thêu hoa, tức khắc hiểu được.
Nguyên lai là do Vân Liệt thấy Từ Tử Thanh ngơ ngẩn thu hồi túi trữ vật, cư nhiên sắc mặt bình tĩnh mà phát ngốc.
Tuy rằng người khác nhìn biểu tình của hắn nhất định sẽ nghĩ hắn đang rất bình thường, nhưng Vân Liệt nhiều năm qua nhìn Từ Tử Thanh trưởng thành, tự nhiên so với người khác càng có thể thấy rõ buồn bã trong mắt hắn lúc này.
Vân Liệt cũng không kinh động Từ Tử Thanh, thẳng đến lúc Long Hành Thương Hội đã sai người đem ám bảo đưa đến mà hắn vẫn chưa tỉnh, y liền mượn cơ hội đưa túi gấm đem hắn đánh thức.
Từ Tử Thanh mau chóng nhận lấy túi gấm, bỏ vào trong túi trữ vật.
Đám người Hiên Trạch nhìn thấy, đều cảm giác một đôi sư huynh đệ này tình cảm sâu đậm, đặc biệt là những môn khách tán tu cả đời chưa từng bái nhận sư tôn, nhìn thấy tình cảnh này tất nhiên là hâm