Đầu ngón tay y hiện lên một tia kiếm khí, liền có một luồng nhuệ khí cực nhanh bắn xuyên qua cấm chế trên túi gấm, lại không mải mai tổn hại một chút nào đến vật bên trong. Khả năng khống chế tinh diệu như thế thật sự cực kỳ hiếm thấy.
Tầng ánh sáng nhàn nhạt trên túi gấm tựa như bị thứ gì đó chọc thủng, chớp mắt đánh tan lực lượng phía trên, ngay sau đó bộ dạng chân chính của cái túi gấm này cũng chân chính hiện ra trước mặt hai người——
Ngược lại cũng không phải đột nhiên toả ra quang mang kỳ lạ gì, chỉ là càng trở nên màu mè hơn ban nãy, khí tức cũng linh động hơn.
Từ Tử Thanh sắc mặt khẽ động: "...... Mộc khí?"
Bên trong túi gấm kia dù cách một tầng vải dệt tinh xảo, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được có một luồng mộc khí cực kỳ hỗn tạp đang tràn ra.
Phản ứng này cũng chỉ có một khả năng.
Chứa đầy bên trong túi gấm này có lẽ là một ít hạt giống bất đồng chủng loại, mà nữ tu năm xưa sử dụng túi gấm này nói không chừng là tu sĩ thượng cổ từng trông coi dược viên.
Từ Tử Thanh đoán như vậy, trong lòng có hơi mừng rỡ.
Hắn thiếu nhất hiện giờ cũng chính là hạt giống để hắn có thể thu làm Tùy Mộc. Những hạt giống này đã được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, nói không chừng sẽ có chủng loại mà hắn cần.
Như để minh chứng cho ý tưởng của hắn, Dung Cẩn bị Từ Tử Thanh khó khăn áp chế trong đan điền lại lần nữa xao động, hắn thậm chí cảm giác trong lòng bàn tay mình hơi nóng lên, giống như có thứ gì muốn lập tức chui ra!
Dung Cẩn cư nhiên phản ứng mạnh mẽ như vậy......
Từ Tử Thanh nhìn Vân Liệt một cái, đưa thần sắc dò hỏi.
Vân Liệt cũng không mở miệng, chỉ bấm ngón tay điểm vào giữa trán, thả ra một luồng kim quang, thoáng chốc bao phủ lên cả tòa sân viện, sau đó tản mác vào hư không.
Y bày ra một đạo cấm chế, khiến cảnh tượng trong viện không đến mức bị lộ ra ngoài.
Sau đó thân hình y nhoáng lên đã bay đến cách đó hơn một trượng.
Từ Tử Thanh lúc này mới yên tâm, liền buông lỏng khống chế, vung lên bàn tay mặc cho Dung Cẩn rào rạt vụt ra.
Trong chớp mắt, từ lòng bàn tay hắn nhô ra một dây Huyết Đằng cực kỳ thô to, nó không còn tuyết trắng như trước nữa mà lại lộ ra một màu đỏ thắm tà dị, trong suốt óng ánh giống như đã uống no máu tươi, tựa như có máu đang chảy bên trong.
Sau khi Huyết Đằng chui ra liền lập tức vươn ra mấy chục cành nhánh, động tác nhất trí đánh vào cùng một nơi.
Thái độ vội vàng kia, hai người ở đây đều trước giờ chưa từng gặp.
Bất quá cũng may Dung Cẩn có hơi sợ hãi Vân Liệt, lúc nó muốn điều động dây đằng tiếp cận Vân Liệt, liền bị kiếm khí y tiện tay phóng thích bức lui, cứ vậy mà dừng lại ở khoảng cách y chỉ có nửa thước—— chỉ kém một chút liền chạm tới!
Có thể nghĩ, nếu như không phải bây giờ Vân Liệt có năng lực tuyệt đối khắc chế được nó, với tình trạng bị bản năng điều khiển của Dung Cẩn lúc này chỉ sợ đã không quản hết thảy mà làm loạn.
Từ Tử Thanh nhìn thấy Dung Cẩn lắc lư dây đằng, cứ luôn chần chừ, nó tựa hồ rất muốn vươn tới, rồi lại thường thường rụt lại phía sau, nom dáng vẻ cũng có vài phần đáng yêu.
Hơi bất đắt dĩ lắc đầu, Từ Tử Thanh mở miệng kêu: "Dung Cẩn, trở về!"
Đám "Tay chân" của Dung Cẩn đều khựng lại một phen, cuối cùng vẫn nghe lời ủy khuất lui trở về. Nhưng tiếp theo nó lại như làm nũng, hai nhánh dây đằng "Xoát xoát" cuốn chặc lấy Từ Tử Thanh, 30 nhánh còn lại cũng lắc lư uốn éo ở bên cạnh, nhất quyết muốn cọ được hắn, nếu không phải thật sự không còn chỗ trống thì nó hận không thể đều cuốn hết lên người hắn luôn rồi.
Từ Tử Thanh dở khóc dở cười, duỗi tay sờ sờ cái lá rũ xuống trước ngực, thở dài: "Nếu có thứ ngươi muốn, sao ta lại không cho ngươi? Đừng quậy nữa."
Sau đó không cần hắn phải nhiều lời, Vân Liệt đã lặng yên không một tiếng động ngồi ngay ngắn đối diện hắn.
Miễn cưỡng trấn an Dung Cẩn, Từ Tử Thanh cũng nổi lên vài phần tò mò với hạt giống trong túi gấm.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Vân Liệt một cái, sau đó liền duỗi tay tháo sợi dây cột trên miệng túi gấm, trong nháy mắt càng nhiều mộc khí tràn ra—— cho dù trộn lẫn vào nhau nhưng hắn lại vẫn có thể phân biệt được như cũ, mộc khí mà mỗi một hạt giống trong đó tản mát ra đều có vẻ cực kỳ tinh thuần.
Hơi động ý nghĩ, bàn tay Từ Tử Thanh phất qua mặt đất, trong phút chốc chỗ đó liền xuất hiện mười mấy hòn đá trong suốt linh quang lập loè, chính là hạ phẩm linh thạch. Sau đó hắn lại phất qua một lần nữa, số linh thạch này nháy mắt liền kết hợp lại, hình thành một phiến đá dài ước chừng năm tấc, rộng ba tấc, mỏng như lát gạch.
Tiếp theo hắn mới cầm lấy túi gấm, thật cẩn thận đem vật trong đó đổ ra.
Ngay sau đó có khoảng ba mươi hạt giống rơi xuống, nhẹ nhàng lăn trên phiến linh thạch.
Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhỏm, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Số hạt giống này kích thước đều chỉ nhỏ cỡ hạt đậu nành, hoặc tròn hoặc dẹp, hình thù kỳ lạ quái dị cũng không ít. Mà màu sắc có xanh có đỏ, có trắng có đen, tất cả đều không giống nhau, có thể thấy được mỗi một hạt đều không cùng chủng loại.
Quan sát một hồi, Từ Tử thanh lại phát giác, hắn đã từng đọc rất nhiều sách cổ, bí lục, thế nhưng số hạt giống ở đây hắn đều thể không nhìn ra được chủng loại, trong lòng lập tức cảm giác rất kỳ dị.
Những hạt giống lưu lại từ thời thượng cổ này chẳng lẽ đều là giống loài quý hiếm đã tuyệt chủng sao?
Từ Tử Thanh lập tức sinh ra vài phần kích động.
Nhưng rất nhanh, trên eo truyền đến lực siết mạnh mẽ khiến cho sự kích động của hắn đều nguội lạnh.
Nguyên lai là Dung Cẩn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, siết chặt như vậy là do nó còn đang giãy giụa giữa chủ nhân và bản năng.
Từ Tử Thanh hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể truyền linh lực vào đầu ngón tay, sau đó cầm lên một hạt giống, quơ quơ trước lá của Dung Cẩn, nhưng Dung Cẩn cũng không phản ứng, vẫn vội vàng nhào về phía phiến linh thạch.
Hắn lập tức đè nó lại, thay đổi một hạt khác tiếp tục thử, vẫn không có phản ứng. Mãi đến khi hắn cầm lên một hạt giống tròn trịa màu xanh biếc, Dung Cẩn mới quay đầu lại.
Từ Tử Thanh lại không cho Dung Cẩn đụng vào, bàn tay vừa lật, trước thu lại hạt giống kia.
Dung Cẩn thoáng chốc trở nên phát cuồng, đầy đầu óc đều là: "Muốn muốn muốn...... Muốn muốn muốn muốn ——"
Từ