Cố Bạch trầm mặc không nói.
Đương nhiên là có tiến bộ, mà lại còn là tiến bộ cực nhanh!
Ngắn ngủi có năm sáu tuần đã từ Võ sử sơ cấp thăng lên Võ sử cao cấp, tuy rằng chỉ có hai cấp nhưng cũng có thể nhìn ta ngộ tính cực mạnh của hắn.
– Đương nhiên là chuyện này cũng có một phần công sức của những đan dược y cho hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Bạch sinh ra cảm giác tự hào quỷ dị.
Xem, Tiểu Sơn gia tăng thực lực mười mấy năm còn không bằng y chỉ điểm đôi chút a!
Tiểu hài tử cần cổ vũ.....Cố Bạch có điểm rối rắm ngửa mặt.
Vất vả vượt qua sự ghen tị, Cố Bạch nghiêm túc gật đầu, "Ngươi rất tốt, tiếp tục cố gắng phát huy."
Quả nhiên thu được nụ cười ôn nhu chói mù mắt hợp kim của quần chúng.
Kỳ Quan Duệ vươn tay, cười nói, "Ca ca...."
Nga nga nga lại làm nũng, làm nũng khiến y không có biện pháp.
Cố Bạch mặt không đổi kéo hắn đến.
Không thể không nói ngẫu nhiên y có ý tưởng muốn đánh Kỳ Quan Duệ thành đầu heo nhưng phần lớn vẫn là suy nghĩ yêu thương hắn.
Quan hệ của hai người cũng càng ngày càng hòa hợp.
Sau khi luận bàn, Cố Bạch cũng đại khái hiểu được Kỳ Quan Duệ đang ở ngưỡng nào để nhắm vào những sai lệch của hắn chỉ bảo.
Mà Kỳ Quan Duệ thì sao? Những sai lệch không phải do hắn tùy ý bại lộ, đối với hắn thực lực là quan trọng nhất, khó có được một cao thủ như Tử Xa Thư Bạch chỉ điểm, hắn đương nhiên không bỏ qua nên đã đem một ít sơ hở lộ ra để mượn cơ hội được giải đáp.
Cho nên đây cũng coi như là quá trình ấm áp đi.
Dạy xong, Kỳ Quan Duệ lại bắt đầu khổ luyện.
Cố Bạch cũng trở về trong mật thất tu hành, thẳng đến giờ cơm chiều lại bị Kỳ Quan Duệ tha từ trong mật thất đi ra.
Mấy ngày nay, Kỳ Quan Duệ luôn quan tâm đến thành chủ khiến đại quan gia trung khuyển Tần Húc Bá nhìn hắn cũng thuận mắt không ít.
Đặc biệt là giá trị vũ lực của Kỳ Quan Duệ cũng từng bước được nâng cao nên gã cũng dần dần thừa nhận Kỳ Quan Duệ là người của phủ thành chủ.
Cái này khiến Kỳ Quan Duệ lại càng như cá gặp nước, đi đâu cũng được khen ngợi.
Màn đêm buông xuống, Cố Bạch ngồi trên tháp, trong lòng có chút do dự.
Không phải là vì chuyện gì khác mà là tin tức ở Thanh Dương trấn truyền đến.
Thanh Dương trấn vốn đã trở thành địa bàn của nhân vật chính, tin tức gần đây nhất chính là nhân vật chính vẫn đang bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không ra ngoài.
Chiếu như trong kịch tình, nhân vật chính hẳn là muốn đi Ma Vực.
Mà Ma Vực là nơi thế nào?
Mọi người đều biết một tác giả viết một quyển sách thì phải có nhân vật chính và nhân vật phản diện, đương nhiên là mặc kệ tốt hay xấu thì nhân vật chính vẫn được ủng hộ còn những kẻ đối nghịch hắn đều bị cho là nhân vật phản diện.
Nhưng quyển sách này của Cố Bạch lại khác hoàn toàn.
Từ đầu đến đuôi, nhân vật chính của y lại chính là nhân vật phản diện.
Tên của sách cũng chính là ý nghĩ của y, quyển sách này tên là "Ma Hoàng Võ Tôn."
Võ tôn là võ giả lợi hại nhất trong truyền thuyết, là cảnh giới không ai có thể đạt được nhưng nhân vật chính nhất định sẽ làm được.
Bằng không sao có thể gọi là nhân vật chính?
Cũng lúc đó, đương nhiên sẽ có một Ma Hoàng.
Ma Hoàng này chính là chủ nhân Ma Vực, cũng là một thân phận khác của nhân vật chính.
Sau khi xử lý Liên Hoành Ngũ và khống chế Thanh Dương trấn, nhân vật chính bắt đầu giấu tài.
Lúc này hắn ẩn thân bế quan một thời gian, sau đó hắn bắt được một tiểu tặc ăn trộm ở Kỳ Quan gia và đồng thời biết được tin tức Ma Vực.
Nếu đã là ngực đực văn thì tiểu tặc đương nhiên là mỹ nữ.
Sinh ra ở Ma Vực nhưng lại bị Ma Vực trục xuất, bất đắc dĩ phải trốn trốn tránh tránh dựa vào chút tài lẻ ăn cắp tiền nhà giàu để đánh bạc, cũng là tài năng thiên bẩm của nàng.
Được, nói tới đây không thể không nhắc tới khái niệm 'ma nhân'.
Ma nhân chính là võ giả bị tẩu hỏa nhập ma võ khí nghịch hành nhưng may mắn còn sống sót hoặc là ngay từ đầu đã nghịch hành võ khí để luyện phương pháp tăng cấp nhanh.
Bọn họ khác với võ nhân lớn nhất ở phương thức vận hành võ khí.
Võ nhân là chính đạo ở đại lục Linh Võ mà ma nhân lại tu luyện công pháp dị đoan.
Tuy bọn họ bị tẩu hỏa nhập ma là do người hại nhưng lại có người vô cùng lợi hại sáng tạo ra phương thức tu luyện nghịch chuyển võ khí, uy lực cũng ngày càng cường đại.
Nếu chỉ vỏn vẹn như vậy thì cũng chỉ là một phương thức tu luyện mà thôi, uy lực càng lớn thì càng nhiều người truy đuổi.
Ban đầu những ma nhân đều được hoan nghênh, võ nhân cũng chấp nhận sự tồn tại của họ, thậm chí có người vì theo đuổi võ học mà nghịch chuyển võ khí khiến cho số lượng ma nhân ngày càng nhiều.
Nhưng ma nhân sở dĩ được gọi là ma nhân vì bọn họ không thể khống chế mình.
Võ học của ma nhân tiến triển rất nhanh, cấp bậc cũng giống như võ nhân nhưng mỗi lần đột phá đều phải cần lượng máu lớn.
Nói cách khác, chỉ cần là máu thịt tràn đầy năng lượng, có thể là yêu thú nhưng tốt nhất vẫn là của võ nhân.
Lúc đầu, ma nhân có thể khống chế bản thân nhưng càng ngày càng nhiều ma nhân thì sẽ có kẻ không thể khống chế được, không từ thủ