Cố Bạch yên lặng thở dài.
Nếu có thể thì y cũng không muốn tới đó đâu TAT
Thế nhưng nếu không đi mà chỉ ở Thiên Đô thành thì không thể tăng tu vi được. Nếu chỉ đơn thuần lịch lãm bên ngoài mà không có hào quang nhân vật chính thì y cũng khó tìm được kì ngộ.
Bởi vậy nên chỉ có tới thư viện Kình Thiên là biện pháp thích hợp nhất.
Cố Bạch đến đại lục Linh Võ đã được mười năm, tất cả những gì y viết khi trước đều là hiện thực ở thế giới này.
Năm đó để cuốn sách này có cảm giác mới lạ, y đã viết nhân vật chính rất đặc biệt, thiết kế một thế giới hắc ám. Nhân quyền là gì? Thiện lương là gì? Tự do là gì? Tất cả đều hội tụ ở bốn chữ "cường giả vi tôn."
Nhờ vào những tính toán của mình, y có thể bảo trụ Thiên Đô thành nhưng dù sao thì Thanh Dương trấn trực thuộc Thiên Đô thành chính là căn cứ ban sơ của nhân vật chính.
Nếu nhân vật chính đột nhiên muốn làm gì Thiên Đô thành thì sao?
Thân là Thành chủ, cho dù sợ hãi biến thái thì Cố Bạch cũng phải nghĩ đến bước tiếp theo.
– Đương nhiên y cũng không trông cậy bản thân có thể đảo lộn số mệnh của thế giới nhưng cho dù thế nào thì giá trị vũ lực phải cao thì y mới có tiếng nói. Nếu trước đây y còn muốn tránh né biến thái thì giờ đây, sau khi sinh tồn ở thế giới này đủ lâu, y cảm thấy bản thân suy nghĩ quá đơn giản.
Cố gắng cố gắng cố gắng! Ít nhất phải thoát khỏi thực lực của pháo hôi!
Đừng chỉ nhìn một Võ quân cao cấp có thể đánh một thành trì nhưng một khi ra thế giới bên ngoài mới biết khi nhân vật chính nhấc lên phong vân, một Võ quân cao cấp chỉ là một pháo hôi ╮[╯▽╰]╭
Nghĩ vật , Cố Bạch đương nhiên sẽ phấn đấu vì sự sinh tồn của bản thân!
Thế nhưng Cố Bạch không thể đem tâm sự này chia sẻ với Tiểu Sơn nhà y vì hài tử này vẫn là một tờ giấy trắng nha, vẫn nên để y che chở là tốt nhất.
Nhưng y cũng đáp ứng là sẽ không gạt hắn....
Vì thế nên Cố Bạch nói, "Vì có lực lượng để sinh tồn."
Đây tuyệt đối không phải là nói dối!
Kỳ Quan Duệ nhìn chằm chằm Cố Bạch, một lúc lâu sau mới cười cười, "Ta cũng sẽ cố gắng gia tăng thực lực, một ngày nào đó có thể bảo hộ ca ca."
Emma hài tử này thực ngoan!
Cố Bạch không biết đã bị cảm động bao nhiều lần rồi, cuối cùng y nhịn không được vươn tay....nhéo nhéo mặt Kỳ Quan Duệ.
Kỳ Quan Duệ nghiêng đầu, vô tội trừng mắt, "Ca ca?"
Cố Bạch thu tay, mặt không đổi sắc, "Ta chờ mong."
Hai người tiếp tục "Huynh hữu đệ cung" ngày qua ngày, thời gian nhoáng một cái đã đến mùng ba tháng sau.
Vừa đúng lúc nên rời đi.
Trước cửa phủ thành chủ có một chiếc xe ngựa, dài năm mét, rộng ba mét, cao hai mét.
Cả xe ngựa đều dùng Thanh Ngọc để điêu khắc nhưng còn bổ sung thêm một loại cấm chế gì đó khiến cho lực phòng hộ tuyệt đối là số một.
Xe có mười sáu bánh, dùng vật liệu đặc biệt chế thành, cực kì cứng rắn, không dễ phá.
Bốn phía vách xe còn thiết kế nhiều cơ quan tinh diệu, lực sát thương không phải bàn cãi.
Có thể nói là mấy kẻ đến tìm ngược còn chưa nhìn thấy chủ nhân đã bị lực công kích này vùi dập chết.
Xe ngựa này là Cố Bạch đã hao phí vô số nhân lực và vật liệu để tạo ra với mục đích lữ hành.
Hiện tại chính là lúc nó phát huy công dụng.
Đương nhiên, xe của thành chủ, sao có thể không phô trương?
Trừ bỏ xe ngựa toát ra ba chữ cao phú soái này thì tùy tùng đi theo cũng không thiếu.
Tỷ như bốn vị thập toàn tri kỉ thị nữ cộng thêm bốn tử sĩ trung thành tận tâm.
Thị nữ là để hầu hạ thành chủ, tử sĩ là để bảo hộ, giết người, thám tính vân vân và vân vân.
Tóm lại là đa công dụng.
Sau đó, trong sự tiễn biệt nồng hậu của đại quản gia và tôi tớ, Cố Bạch kéo Kỳ Quan Duệ vào....tầng sau cùng.
Không sai, bên trong xe ngựa cũng khoa trương không kém.
Xe được chia làm ba tầng*. Trong cùng đương nhiên là một thùng xe có đủ loại ám cách chứa đủ loại quần áo chăn gối xa hoa, là địa bàn của Cố Bạch, đương nhiên hiện tại còn có cả Kỳ Quan Duệ.
(* ba tầng chia ngang chứ hổng phải chia dọc.)
Tầng thứ hai là thị nữ ở để tùy thời hầu hạ, cũng là một căn phòng cực kì thoải mái.
Tầng thứ ba là tầng ngoài cùng chính là nơi nghỉ ngơi của tử sĩ.
– Không sai, tử sĩ cũng đảm nhiệm vai trò xa phu để gấp rút lên đường, hai người lần lượt thay ca nhau.
Vù thể nên khi thành chủ và cơ hữu đã tiến vào xe ngựa thì bốn thị nữ dưới ánh mắt hâm mộ cũng từng người đi vào.
Mà bốn tử sĩ kia....Bọn họ bị ánh mắt ghen tị hận như đao liên tục chiếu vào người rồi nhanh như chớp lên xe.
Sau đó một tử sĩ giơ roi – "Ba!"
Bốn con ngựa Kỳ Lân da dày thịt béo ngay lập tức chạy đi.
Thành Hạo Dương nằm ở phía Đông mà Thiên Đô thành lại ở phía Tây Nam