Tiểu Tráng so với Triệu Bình thì được yêu thích hơn hẳn Lưu Triệt dạy cho Tiểu Tráng rất nhiều về sự quan trọng của người lao động. Dạy Tiểu Tráng kẻ sĩ không phải chỉ cần học tốt là sau này có thể trở thành vị quan tôt.
Bởi vậy từ lúc đi học Tiểu Tráng đối với thôn dân còn cung kính tôn trọng hơn trước đây. Người dân thôn Thạch Thủy phi thường yêu quý Tiểu Tráng khen Lưu Triệt và Đại Tráng biết dạy con không ngớt.
Xem ra sau này Lưu Triệt và Đại Tráng có thể nhờ cậy Tiểu Tráng rồi.
Hôm nay nhà Lưu Triệt tiếp một vị khách không mời không khí trong phòng khách vô cùng kì lạ. Nhìn Lưu Hiền đang nước mắt đong đầy nhìn mình. Lưu Triệt có xúc động muốn vả miệng mình thật là cái miệng quạ mà.
Đại Tráng và Tiểu Tráng ngồi hai bên Lưu Triệt cho Lưu Hiền hai ánh mắt cảnh giác khó chịu. Lưu Hiên cúi đầu không dám nhìn cha con Đại Tráng cảm giác hổ thẹn bao trùm, làm Lưu Hiền muốn nói mấy lần lại không thành lời.
Cuối cùng hít thở mấy hồi, Lưu Hiền ngập ngừng nói: " Tiểu Triệt ta có lỗi với con cầu xin con theo ta về nhà, nãi nãi con ốm mấy hôm nay luôn miệng muốn gặp con"
Sự việc là thế này, từ ngày Lưu Triệt nói câu: " Có một số người trông giống mình nhưng lại không phải là giống mình đâu" . truyện đam mỹ
Lưu Hiền thấp thỏm không yên, điều tra một vòng thế nào lại tra ra được, Phùng thị trước nay có gian díu với biểu đệ của lão. Tra thế nào mà ra Lưu Tuệ không phải con lão mà là con biểu đệ kia, Lưu Tuệ trông rất giống lão nhưng hóa ra lại là giống vị biểu đệ kia.
Quả thực đúng là sét đánh ngang tai. Họ hàng mà giống nhau cũng thường tình Tiền thị sau khi biết chuyện tươi sống ngất xỉu. Hóa ra đứa cháu mà mình xem nhẹ lại bị gả đi mới là cháu ruột của mình.
Nghĩ đến suýt chút nữa là giao Lưu gia lại cho Lưu Tuệ lão thái liền đấm ngực khóc lóc. Thân già liền không chịu nổi, ốm sốt li bì thều thào đòi gặp cháu nội.
Lưu Hiền hết cách đành phải vác mặt mo đến cầu xin Lưu Triệt. Bị đẩy vào thế tiến thoãi lương nan Lưu Triệt không biết nên làm thế nào. Tuy là nhà họ Lưu không ra gì nhưng Tiền thị có vẻ ốm rất nặng nỏ mặc một bà lão ốm đau có vẻ không phúc hậu lắm.
Đại Tráng thấy Lưu Triệt khó xử, liền nói: " Lưu lão gia, vậy Phùng thị bây giờ thế nào? "
Lưu Hiền nói: " Còn thế nào nữa, đã đuổi gạch tên khỏi gia phả đuổi ra khỏi nhà rồi"
Thực ra Lưu Hiền còn muốn đuổi tận giết tuyệt khiến cho Phùng thị sống không bằng chết. Đã đem con hoang vào nhà lại còn dám đặt điều khiến mình xa cách thậm chí đem con ruột tống xuất khỏi nhà. Lưu Hiền hận Phùng thị tới nghĩ đến thị là nghiến răng.
Có điều vị biểu đệ kia lén lút bảo vệ thị và Lưu Tuệ đã giấu bọn họ đi, tạm thời