Sáng hôm sau, một nhà ba người ngồi xe ngựa lên trấn trên Hỉ Nhạc mè nheo đòi đi theo muốn trợ uy chõ lão bản. Bị Lưu Triệt đuổi đi trông coi cửa tiệm nên sáng nay mang cái mặt dài ngoằng đi lên trấn.
Cao Nham phụ trách đánh xe, đem gia đình lão bản lên trấn. Xét cho cùng Cao Nham lớn tuổi hơn làm người lại ổn trọng thích hợp đi hơn Hỉ Nhạc.
Lưu Hiền đỡ Tiền thị đứng đợi ở cửa. Hôm qua từ khi nghe được Lưu Triệt đồng ý đến thăm mình. Lão thái thấp thỏm không thôi sáng nay mới sáng sớm đã dục con trai đỡ mình ra cửa. Muốn đợi Lưu Triệt, Lưu Hiền khuyên không được đành chiều ý lão nương.
Khi xe ngựa gần tới nơi Tiền thị vui vẻ, tay chân luống cuống vội vàng đi lại, thấy Lưu Triệt xuống xe. Liền nước mắt lưng tròng nắm tay Lưu Triệt không biết nên nói gì cho phải.
Lưu Triệt thở dài, sớm biết sẽ thế này hà tất trước đây làm vậy. Lưu Triệt không có hảo cảm với Tiền thị xong cũng không nỡ đẩy bà ra. Cuối cùng là Lưu Hiền giải vây, nói: " Kìa mẫu thân, vào nhà rồi nói chuyện"
Tiền thị lúc này mới gạt nước mắt, buông tay Lưu Triệt. Đi vào bên trong, Lưu Triệt nhẹ nhàng thở ra Đại Tráng nắm tay Lưu Triệt, cho tức phụ một ánh mắt cổ vũ. Lưu Triệt lúc này mới mỉm cười đi vào bên trong.
Đi vào bên trong Lưu gia, Lưu Triệt có một cảm giác thật vi diệu. Dường như có liên quan tới nguyên chủ Lưu Triệt cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Đây là nhà nguyên chủ, nhưng cũng được xem là nơi đau thương nhất của nguyên chủ. Lưu Triệt cảm thấy mỗi một tấc đất trong Lưu gia đều mang cho mình một cảm giác buồn phiền.
Cuối cùng cũng tới phòng khách, Lưu Triệt không cảm xúc ngồi trên ghế vừa vào Lưu gia tâm trạng Lưu Triệt liền xuống dốc không phanh. Cũng may có Đại Tráng và Tiểu Tráng ở đây mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tiền thị muốn nói chuyện với Lưu Triệt nhưng mỗi lần mở miệng đều thấy nghẹn ở cổ. Cuối cùng chỉ nhìn Lưu Triệt rồi khóc bà cảm thấy có lỗi vô cùng. Cháu trai đáng thương thân là nam nhân lại bị gả đi như nữ nhân.
Đều tại mình già đầu hồ đồ, nghe lời Phùng thị xúi bẩy cuối cùng hại máu mủ Lưu gia. Sau này xuống suối vàng làm sao mà đối mặt được với tổ tiên Lưu gia. Càng nghĩ bà lại càng cảm thấy thương tâm lhóc không ngừng, khiến cho không khí trong phòng nặng nề hơn.
Lưu Hiền thấy vậy gấp không thôi, mẫu thân thật là sao không nói gì với Tiểu Triệt, thằng bé rõ ràng vẫn không nỡ đối với bà a. Đành nói: " Mẫu thân, Tiểu Triệt trở về là chuyện vui người đừng khóc nữa"
Tiền thị lúc này mới gạt lệ, nhìn Lưu Triệt. Bây giờ bà mới để ý có người khác trong phòng nhìn Đại Tráng và Tiểu Tráng, Tiền thị hỏi: " Hai vị này là? "
Lưu Triệt thản nhiên nói: " Đây là phu quân và con trai của con "
Tiền thị nghe vậy