Ngồi trong phòng, Nguyễn đại công tử đối với tình huống xảy ra lúc này trong lòng quả thực là tràn đầy bất an. Mèm! Thầy đồ Trần chắc không đến nỗi lại muốn mời phụ huynh học sinh của hắn đến thư viện uống trà tâm sự đi? Là đi??? Hẳn là đi!!!
Cũng may, thầy đồ Trần là người tốt. Người đầy lòng trung quân ái quốc hơn nữa đối với Nguyễn Trọng Lăng vẫn còn nhiều hơn một phần thưởng thức. Điều này làm cho Nguyễn Trọng Lăng cảm thấy rất áy náy, kỳ thật hắn ngủ trên lớp học cũng chỉ là vô tình (vô cái con khỉ). Tại cái tư thế kia nó thật sự là… quá dụ dỗ hắn ngủ! Hắn có chút không kìm lòng được.
Chỉ nghe thầy đồ Trần cau mày nói:
-Nguyễn Trọng Lăng, thầy thấy trò đi học không nghe giảng bài mà lại nằm ngủ ở trong lớp. Hơn nữa sau khi ngủ còn ngủ ngáy chứng tỏ trò ngủ được rất ngon, rất an tâm. Chắc là trò học thức đã uyên bác đến mức không cần ở lại đây nghe ta giảng bài rồi đúng không?
Nguyễn Trọng Lăng nào dám cho thầy đồ hoạch tội tiếp, hắn vội vàng chắp tay nói:
-Học trò không dám! Học trò nhất thời sai lầm! Mong thầy khoan dung độ lượng cho học trò một lần.
Thầy đồ Trần nghe vậy nói:
-Thầy thấy trò đi đứng, nhấc tay nhấc chân đều tràn ngập tự tin. Nói vậy cũng đã thông hiểu đạo lý tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, thi, tập. Như vậy đi! Thầy cũng không làm khó trò, ta liền ra mấy cái văn thơ đối ngẫu. Nếu trò có thể đối đáp được việc này cũng coi như là bỏ qua, như thế nào?
Thầy đồ Trần biểu tình không mặn không nhạt, trong mắt lại lộ ra ý cười.
Lại muốn dùng câu đối tra tấn ta!
Ta còn chưa có đả thông hai mạch nhâm đốc, hậu thiên hóa tiên thiên a! Ông thầy này vừa rồi rõ ràng cố ý lấy ta ra tiêu khiển xoay quanh. Nguyễn Trọng Lăng âm thầm căm giận, biết ngươi thích chơi trò văn thơ câu đối, muốn đối câu đối ngươi cứ việc nói thẳng a. Còn phải quanh co lòng vòng dọa dọa ta như vậy vui sao? Cả lớp cũng đâu chỉ ta một mình làm việc riêng cơ chứ! Thật sự là… Già rồi mà còn không đứng đắn!!!
Chỉ tiếc một đám học sinh nghe thầy đồ nói vậy, rất không có chí tiến thủ, nhao nhao nổi lên hưởng ứng:
-Đúng! Đúng! Đối câu đối hay nhất!
-Phải nên như thế!Thầy đồ Trần thật là người khoan hồng độ lượng, tâm địa thiện lương tốt bụng như Bồ Tát.
Móa! Một đám bại hoại xấu xa thích ném đá xuống giếng, thích xem náo nhiệt! Nguyễn Trọng Lăng oán hận nghĩ thầm. Vẫn là vị quan anh ở sau lưng hắn còn tốt một chút. Tuy vẻ ngoài có vẻ giới tính thứ ba nhưng đối phương vậy mà không có chút động tâm hùa theo với đám thích xem náo nhiệt kia, chỉ dùng ánh mắt nháy nháy nhìn về phía Nguyễn Trọng Lăng. Tiếc là Nguyễn đại công tử cũng chẳng hiểu hắn đây là muốn nói cái gì.
Nguyễn Trọng Lăng ánh mắt nhìn kĩ thầy đồ Trần một lần như muốn khắc ghi dáng vẻ của đối phương vào tận sâu trong khối óc. Nhìn đến thầy đồ Trần cũng cảm giác chẳng lẽ mình làm sai điều gì hay sao mà đối phương nhìn mình ghê vậy. Cái ánh mắt kia của Nguyễn đại công tử cũng thật sự là u oán triền miên nha~
-Thầy ơi! Có thể không đối câu đối được hay không? Học sinh thật sự biết lỗi rồi! Sau này nhất định thành tâm hối cải, sửa đổi làm người tốt!
Thầy đồ Trần trong mắt lộ ra ý cười, chậm rãi lắc đầu, kiên định nói:
-Không có thương lượng gì hết! Nếu trò có thể đối đáp được văn thơ đối ngẫu việc này coi như bỏ qua. Nếu không đối lại được trò cứ chuẩn bị mà chép phạt sách mỏi tay đi. Quân tử một lời bốn ngựa khó đuổi. Ta nói là làm được đấy!
Lão này quả nhiên không có hiền lành dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài, lại đem sở thích của mình làm niềm vui trên sự đau khổ của người khác. Người ta đều nói người cổ đại đều lấy nhân nghĩa đạo đức làm đầu, như thế quái nào ta lại gặp phải một đám… Toàn bộ đều là cái hạng người âm hiểm giả dối như vậy chứ? Ngay cả lão sư dạy học cũng có bộ dạng như thế này.
Nguyễn Trọng Lăng ủ rũ nói:
-Như vậy liền thỉnh thầy ra vế đối. Cũng xin thầy nhẹ nhẹ tay dùm con!
Thầy đồ Trần bỏ qua lời cầu xin của hắn, mặt trầm ngâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ một hồi, dường như đang hòa mình vào thiên nhiên để tìm lấy cảm hứng. Phía bên ngoài chỉ thấy là một dải sông Hồng đang êm đềm chảy. Ừ! Thư viện vậy mà cách sông cũng không xa. Nhìn từ cửa sổ vừa có thể thấy hết được phong cảnh trên sông Hồng. Thầy đồ Trần nhẹ nhàng vuốt râu, chậm rãi nói:
-Cổn cổn hồng giang đông thệ thủy. (dịch là: cuồn cuộn sông Hồng đưa nước chảy về đông)
Thầy đồ Trần khuôn mặt đượm vẻ hoài niệm, có khi là đang nhớ lại những năm tháng khi còn trẻ tung hoành tài học, dùng văn thơ đối đáp với người nơi dải lụa sông Hồng này.
-Hay!
Nguyễn Trọng Lăng bật thốt lên một câu khen ngợi. Kỳ thật vế đối này không quan trọng là hay hay không. Quan trọng là nhất định phải khen một tiếng lấy lệ, không khen lại nói rằng mình không có phẩm vị. Không khen cứ cẩn