-Thiếu gia buổi sáng tốt!
-Thiếu gia đã về ạ!
-Thiếu gia buổi sáng tốt!
-Thiếu gia …
-^%^[email protected]%!^&*^&*!
Nguyễn Trọng Lăng từng bước từng bước đi lại trong phủ liền không ngừng có người hầu kẻ hạ gặp phải lên tiếng chào hỏi. Người nào người nấy đều vẻ mặt tươi cười chào đón. So sánh với ngày xưa khi hắn còn chưa có xuyên việt đi tới, người người gặp mặt nếu không phải là sợ hãi đi đường vòng chính là nơm nớp lo sợ từ xa xa cất tiếng chào… Mọi thứ quả thực là khác nhau một trời một vực.
Sự khác nhau này càng rõ ràng hơn trong con mắt của đám nha hoàn người hầu. Dưới cái nhìn của bọn họ, Nguyễn đại công tử sau khi ngã bệnh suýt chết một lần liền trở nên hòa ái dễ gần hơn quá nhiều.(giá mà suýt chết thêm vài lần nữa nhỉ). Tuy rằng công tử hiện tại không có cười cười nói nói với bọn hắn thế nhưng ít nhất đã không còn có chuyện đánh đập vô lý, lung tung gây sự với đám người hầu kẻ hạ bọn chúng như ngày xưa rồi.
Cảm ơn trời đất! Cảm ơn các vị thánh thần phù hộ độ trì cho chúng con!!! A men
~
Ngoài ra theo thời gian trôi đi, theo thanh danh đồn đại dần dần lên cao, đám người hầu mỗi khi nói chuyện với người bên ngoài về Nguyễn đại thiếu gia của bọn hắn liền cũng không còn cần cúi đầu khom lưng xấu hổ nữa.
Tuy rằng thiếu gia của bọn hắn hiện tại danh tiếng vẫn còn việc xấu loang lổ thế nhưng ít ra còn có cái danh hiệu tài văn chương cao vút không phải. Mà thiên tài thì thường lắm tật. Đối với những chuyện trước kia thiếu gia của bọn hắn từng làm cũng chỉ có thể cho là khi đó chưa được thành thục mà thôi. Làm người ai mà không phạm sai lầm. Biết sai mà sửa muôn lần đáng yêu. Chuyện đã trôi qua liền để nó trôi qua thôi. Quan trọng nhất là quan tâm chuyện lúc này không phải.
-Thiếu gia người đã về rồi?
Lâm Tam vẻ mặt vui vẻ mừng khấp khởi chào đón Nguyễn đại công tử.
-Hừm! Đã về rồi. Hôm qua ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ?
Nguyễn đại công tử theo bản năng giả vờ rụt rè cao ngạo, nhẹ giọng hỏi.
Hết cách rồi! Ai bảo ở trong nhà hắn được mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa vậy đâu. Cả đám đều đẩy hắn lên cao cao tít tận mây xanh, khiến hắn lúc nào cũng cảm giác cả người lâng lâng như sắp rớt xuống đất luôn vậy. Nói chung quả thực là ở nhà một kiểu thái độ, đi ra ngoài đường một kiểu thái độ cho tới tới đến lầu xanh lại là một kiểu thái độ khác. Nói chung đã là người thì sẽ có tính nhiều mặt. Nguyễn đại công tử của chúng ta ở nhà thỉnh thoảng ra vẻ ta đây một tý cũng chẳng có vấn đề gì.
-Dạ bẩm công tử! Tối hôm qua bà lớn có hỏi thăm người đi đâu. Con khi đó liền y như lời người dạy nói người tới nhà Trần công tử qua đêm rồi. Ông lớn bà lớn nghe xong liền cũng thôi không có vấn đề gì nữa.
Lâm Tam vẻ mặt như đang tranh công, nhanh nhảu đáp lời.
-Há! Ngươi làm không tồi thôi.
-Lát nữa tới chỗ quản gia lĩnh thêm hai xâu tiền đi. Cứ nói là công tử ta ban thưởng làm việc đắc lực là được.
Nguyễn đại công tử gật gù đầu tỏ vẻ hài lòng, bước chân vẫn không thay đổi, đi thẳng về phía trước. Lâm Tâm thấy vậy vui mừng rối rít đi theo phía sau, dạ dạ vâng vâng cảm ơn không ngừng. Hai xâu tiền cũng không phải quá nhiều có điều nếu mỗi lần làm xong việc công tử cũng đều vui vẻ thưởng tiền… này công việc chân chạy thư đồng như hắn cũng quả thật là quá thích ý rồi.
-Há! Đúng rồi! Nguyễn gia chúng ta có phải là có rất nhiều nhà cửa còn trống phải không?
Đang đi, Nguyễn đại công tử ra vẻ lơ đãng hỏi. Trong lòng âm u suy nghĩ:
Không được đâu! Tưởng muốn lấy không hai xâu tiền của công tử ta mà dễ à? Không moi ra được một chút ít thông tin hữu ích từ nhà ngươi vậy cũng đừng có mơ có tiền thưởng rồi. Cái này gọi là chiến thuật cây gậy và củ cà rốt. Thưởng tiền tất nhiên còn có thể phạt tiền nghe không?
Cái meo meo đấy! Công tử ta đi dạo lầu xanh còn không có tiền đây này. Muốn chỉ nói láo mấy câu cũng được hai xâu tiền? Ngươi nghĩ thơm bơ vậy sao? Công tử ta dạo này đang có thói quen tốt tiết kiệm chi tiêu biết chửa???
-Cái này…. Hẳn là như vậy đấy ạ. Có điều việc xem xét quản lý đất đai nhà cửa xưa này dường như đều từ ông lớn qua tay rồi mới tới Nguyễn quản gia chi tiết xử lý. Mấy chuyện này con cũng không rõ lắm ạ.
Lâm Tam vẻ mặt rất là ảo não trả lời. Hắn hiện tại trong lòng vô cùng buồn bực mình bình thường tại sao lại không chịu khó nghe ngóng tin tức một ít. Nói không chừng hiện tại trả lời tốt, công tử chính đang đúng lúc vui vẻ lại thưởng cho hắn hai xâu tiền nữa cũng không biết chừng.
Hối hận! Hối hận quá a
~
-Há! Là như vậy sao? Không còn gì khác nữa?
Nguyễn đại công tử bước chân đều đều, vẻ mặt như thường tiếp lời.
-Đúng vậy công tử!
Lâm Tâm cung kính đáp. Dù sao cũng là kẻ hầu người hạ. Hắn cũng không dám bịa đặt láo lếu. Không hiểu giả hiểu là có ngày toi cơm đấy.
-Nói như vậy…
Nguyễn đại công tử đột nhiên đứng khựng lại, quay người đối mặt nhìn về phía Lâm Tam.
-Dạ vâng????
Đối mặt với ánh mắt của Nguyễn đại công tử nhìn về, Lâm Tam cả người không khỏi hồi hộp một cái. Trên trán lấm tấm mồ hôi hột. Trong lòng luôn cảm giác sắp có chuyện gì đó rất không tốt đẹp chuẩn bị phát sinh với mình rồi.
-Lâm Tam à?
Nguyễn đại công tử giọng nói như từ trên chín tầng trời văng vẳng xuống.
-Dạ vâng!!!
Lâm Tam cả người không khỏi uể oải khom lưng. Cảm giác nguy cơ tầng tầng lớp lớp nảy sinh.
-Ngươi đi theo bản công tử đã bao nhiêu lâu rồi?
Nguyễn đại công tử giọng nói đột nhiên chuyển ngoắt một cái, trở nên hòa ái vô cùng.
-Dạ bẩm! Hẳn là đã có ba cái mùa trăng lên rồi ạ.
Cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đi theo vị Nguyễn đại công tử nửa chữ bẻ đôi cũng không biết còn hay giả vờ học rộng biết nhiều này, Lâm Tam lâu ngày cũng học được cái kiểu nói chuyện văn vẻ của hắn. Chữ thì chả biết được mấy cái nhưng nói ví nói von thì hình tượng vô cùng nhiều.
-Há! Nói vậy là cũng có ba tháng rồi hả?
Nguyễn đại công tử không cho là đúng hỏi ngược lại.
-Dạ vâng, đúng vậy!
Lâm Tam chắp lấy hai tay thi lễ một cái đáp. Nhìn từ xa hai người bọn họ nào có vẻ gì giống như là công tử với đầy tớ đang nói chuyện. Quả thật là thầy đồ với học trò đang khảo thi bài vở cho nhau chứ đùa.
-Ba tháng rồi a ba tháng rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh
~
Nguyễn đại công tử lại cảm thán một cái. Có điều từ ngữ chung quy là mộc mạc bình dị lắm, đã được cái chân chất của tự nhiên, qua rồi cái thời ngôn từ có hoa mà không có quả khi xưa. Tính tới cũng coi như là đẳng cấp cao hơn Lâm Tam một bậc. Vừa xem mọi người hiểu ngay.
-Công tử dạy chí phải!
Lâm Tam vẻ mặt bội phục sâu sắc, khẽ cúi đầu thi lễ. Trong lòng kính ngưỡng Nguyễn đại công tử như nước sông thao thao chảy dài không ngừng không nghỉ
~