Edit: Heo
Hà Vũ cầm cuốn sổ nhìn xung quanh, cố gắng tìm một kẽ hở từ đâu đó để chen vào như thể cậu chưa bao giờ nghe thấy ông chủ cường thế lên tiếng.
Đáng tiếc, lối vào thang máy tầng 27 trống không, chỉ có cậu và ông chủ, khoảng cách nửa mét không thể coi là không nghe thấy.
May mắn thay, Hà Vũ có một hành vi nghề nghiệp như thần, không thả mặc cho sự tò mò của mình, biểu hiện rất thờ ơ với hậu sự, khi Tạ Bắc Vọng quay lại lấy bảng tính từ tay cậu, cậu vẫn còn có thể thận trọng đưa bằng hai tay.
Chờ thang máy đang chậm rãi đi lên, Tạ Bắc Vọng lật nhẹ tờ giấy, những trang giấy mỏng manh phát ra vang lên giòn giã.
Một lúc sau, thang máy cuối cùng cũng đến được, hai người bước lên phía trước, Hà Vũ ấn tầng hầm B1, ngay khi âm thanh của các trang giấy dừng lại, Tạ Bắc Vọng cầm một xấp công tác mỏng, đột nhiên nói: “Cậu đang cãi nhau với bạn gái à?”
“Hả?” Hà Vũ khi nghe câu hỏi này có chút cảm thấy da đầu tê dại.
Đây là lần đầu tiên Tạ Bắc Vọng hỏi cậu một câu hỏi cá nhân.
Người xưa quả nhiên không lừa dối, tình yêu quả thật là một vấn đề nan giải quấy nhiễu con người ta, bất kể là ai cũng không ngoại lệ.
“Đương nhiên là cãi nhau.
” Hà Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Cậu thường dỗ thế nào?” Tạ Bắc Vọng quan tâm.
“Thì mua mấy thứ gì đó,” Hà Vũ hiếm thấy không đủ chuyên nghiệp, nói chuyện ấp úng, “Đưa chút hoa chút quà thì cô ấy sẽ không tức giận.
”
“Ồ, được.
” Tạ Bắc Vọng không biết đang suy nghĩ cái gì, đúng lúc cửa thang máy tự động mở ra, hắn bước ra với đôi chân dài của mình, Hà Vũ theo sát phía sau hắn.
Khi cậu đang vội vã bước đi, Tạ Bắc Vọng – người đang đi phía trước đột nhiên dừng bước quay lại.
Hà Vũ sải bước suýt va chạm nên kịp dừng lại.
“Cậu thường tặng hoa gì?” Tạ Bắc Vọng cau mày.
“Hoa hồng?” Hà Vũ nói: “Cũng không phải khi nào cũng vậy, tôi thấy hợp mắt thì mua.
”
Sau khi hút hai điếu thuốc, tâm trạng của Giản Mộ cuối cùng cũng điều chỉnh lại, không biết có phải do công lao của Tạ Bắc Vọng hay không, anh hoàn toàn quên mất Ứng Phiên, trong đầu anh chỉ còn lại câu nói cuối cùng của