Edit: Heo
Sau khi điều chỉnh, quá trình đã diễn ra suôn sẻ, sắc mặt Lý Chu nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cải thiện hơn, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào vị trí của diễn viên, máy quay, ánh sáng.
Lâm Đông vốn là lo lắng đề phòng, nhưng sau một hồi liền thoải mái, anh ta thở dài nói với Giản Mộ: “Tôi vừa định mời đạo diễn Lý Chu đi ăn tối.”
Năm đầu Lâm Đông làm người môi giới đã trải qua một thời kỳ mà cần phải đi ra ngoài kiếm tài nguyên, tài nguyên căn bản là rút từ trên bàn rượu, đã thành thói quen, có chuyện liền nghĩ đến việc mời mọi người ăn một bữa cơm, Giản Mộ hiểu rõ tật xấu của anh ta, đối với cách anh ta xử lý mọi việc cũng không ngạc nhiên.
“Lần sau mời khách tôi giúp anh trả.” Giản Mộ không tỏ rõ ý kiến.
“Không cần như vậy,” Lâm Đông thoải mái gõ gõ mu bàn tay, thư thả: “Tiền của công ty không tiêu cũng uổng.”
Giản Mộ nhướng mày, không nói gì thêm.
Lâm Đông thực sự rất cao hứng, nói thầm: “Cậu sẽ không cãi nhau với Tạ tổng đúng không?”
“Cái gì?” Giản Mộ giả vờ không nghe rõ.
“Đừng làm cái bộ dạng này, tôi khá chắc chắn về ông á, không lừa tôi được đâu.” Lâm Đông lắc đầu, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha.”
Giản Mộ vừa nghe xong liền bật cười, cảm thấy Lâm Đông còn muốn bị trừ hai trăm tệ, dám so sánh Tạ Bắc Vọng với mỹ nhân, có phải chán sống rồi không.
Lâm Đông không phải con giun trong bụng Giản Mộ, nên đương nhiên không biết anh nghĩ gì.
Cả hai đứng ngồi một lúc, cuối cùng đợi cho đến khi cảnh cuối cùng kết thúc.
“Nay trời u ám, dự báo đến đêm nay trời sẽ mưa trở lại.” A Thụ vừa chỉnh tóc cho Giản Mộ vừa chuẩn bị miếng bông tẩy trang cho anh, Giản Mộ lấy hai miếng bông tẩy trang đặt lên mắt anh, một lúc sau A Thụ đưa tay ra xoa mắt.
“Trận mưa này phải kéo dài tận 5 ngày” Lâm Đông kiểm tra dự báo thời tiết bằng điện thoại di động, “Một lúc nữa sẽ mưa.”
“Thời này ai còn tin vào dự báo thời tiết,” A Thụ vặn lại, “Mấy lần không chính xác rồi.”
“Cũng không thể nói vậy, nói chung là chính xác.” Lâm Đông nói.
A Thụ bĩu môi, lấy bông tẩy trang trên mắt Giản Mộ, lại tìm hai cái mới tiếp tục lau.
Giản Mộ nhắm mắt muốn ngủ, nhưng trong lòng lại băn khoăn, thật sự anh muốn ngủ cũng không ngủ được, chuyện Tạ Bắc Vọng vẫn chưa rõ.
Giản Mộ quyết định để qua một bên, mở miệng nói: “Đông ca, hai ngày nay mua một ít đồ ăn nhẹ cho đoàn phim đi.”
Lâm Đông nghe vậy gật đầu: “Không cần cậu nói, tôi nhất định lo ổn thoả cho cậu.”
Giản Mộ lại tiếp tục nói: “Chỗ Lịch Miểu đưa nhiều hơn chút, bảy tám phần gì đấy đều được.
“
“Sao vậy?” Lâm Đông cảnh giác nhìn lên, trầm mặc một hồi, “Đừng làm vẻ này, cậu thật sự không thích người khác đúng không?
A Thụ chà chà hai tiếng, cười anh ta, “Cái này em biết nè, em trả lời cho.”
Cậu ném bông tẩy trang bẩn thỉu vào thùng rác, nói: “Khi anh không có mặt trên phim trường, người ta đã đưa rất nhiều thứ cho anh Giản, về tình về lý cũng phải có chăm sóc chút.”
“Ồ,” Lâm Đông mới đem tâm về trong bụng, “Vậy chỉ là bảy tám thì không có ý tứ.”
Giản Mộ tẩy trang, thay quần áo.
Lâm Đông cầm ô đi bên cạnh, mấy người lái xe trở về khách sạn, trên đường đi Giản Mộ lơ đãng cầm điện thoại di động, cho đến khi vào khách sạn bị Lâm Đông chặn lại mới hoàn hồn.
“Đồ của tôi?” Lâm Đông kinh ngạc hét lên, cao giọng kéo Giản Mộ từ trạng thái mê hoặc trở về thực tại.
Nhân viên lễ tân cười lịch sự, “Đúng vậy, anh là Lâm Đông tiên sinh đúng không ạ?”
“Ừ.” Lâm Đông nghi ngờ bước tới, Giản Mộ dừng lại ở đó một lúc, đang suy nghĩ có nên lên lầu trước không thì thấy Lâm Đông đen mặt cầm một bó hoa hồng to đi tới, A Thụ sợ ngây người, ngạc nhiên lên tiếng: “Bà cô giàu có nào định theo đuổi anh à?”
Lâm Đông nghiến răng rút về ở bên cạnh Giản Mộ, âm dương quái khí nói: “Tôi không có vinh hạnh này.”
Giản Mộ có một thân phận đặc thù, việc gửi hoa cho anh đến khách sạn chắc chắn sẽ gây ra một số rắc rối.
Tạ Bắc Vọng đã cân nhắc chu đáo, điền tên Lâm Đông nên Lâm Đông trở thành người trung gian linh hoạt giữa hai người, chịu trách nhiệm chuyển hoa hồng tâm ý cho Giản Mộ.
Sau khi vào thang máy, xung quanh không có người, Lâm Đông đẩy đóa hoa hồng cho Giản Mộ, tâm tình không tốt: “Nhanh thổi chút gió bên gối Tạ tổng, để anh ta trả lại