Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 127: Bạch Nhược ngoan độc (3)


trước sau

Edit: Tiêu Tiêu

"Nương nương!" lão ma ma kinh hô một tiếng, vừa định tiến lên phía trước thì bị một chùy thủ đâm tới, vừa vặn trúng vào trái tim của bà.

Trong đôi mắt già nua một mảnh cừu hận, nhìn chòng chọc vào Bạch Nhược, biểu tình kia dường như chết không nhắm mắt.

"Ngày mai sẽ có người nói hoàng hậu nương nương chịu không được đãi ngộ trong lãnh cung nên sợ tội tự sát, ngay cả lão ma ma bên cạnh cũng đi theo nàng, " Bạch Nhược nhìn Ninh Đại đang chậm chạp ngã xuống, khóe môi giương lên, "Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ yêu thương Thái tử, cũng sẽ đau lấy Lân Nhi,  ngươi yên tâm lên đường đi."

Sau khi nhìn Ninh Đại lần cuối, Bạch Nhược từ từ quay người, toàn thân trên dưới lại ngứa, bất giác nhíu mày, mạnh mẽ đè xuống cảm giác muốn cào lưng...

Bạch Nhược rời khỏi không lâu, thân ảnh Đế Thương cuồng vọng bá khí xuất hiện trong lãnh cung trống vắng.

"Vương gia, hình như hoàng hậu chết rồi."

Thị vệ một mực cung kính đứng phía sau: "Có vẻ như chúng ta... tới chậm một bước."

Thị vệ có chút lo lắng bất an, lần này vương gia đích thân tới hoàng cung, mục đích bởi hoàng hậu tự ý tứ hôn làm hắn thẹn quá hóa giận, không thể tùy tiện buông tha cho nàng.

Thế nhưng hoàng hậu đã chết, hắn giận cũng không có chỗ phát tiết.

"Ừ." âm thanh Đế Thương trầm lãnh, dùng khuôn mặt lạnh băng nhìn Ninh Đại đã ngã xuống, "Đưa nàng tới Độc cốc."

Độc cốc?

Thị vệ ngẩn ngươi, không phải hoàng hậu đã chết rồi sao?

Lời này của Vương gia có ý là... hoàng hậu còn có thể cứu?

"Vương gia, xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, thời điểm thuộc hạ điều tra Bạch cô nương, phát hiện Bạch cô nương biết luyện đan, đưa hoàng hậu cho Bạch cô nương, nàng có thể cứu..."

"Bổn vương muốn cứu nàng khi nào?" Đế Thương lặng lẽ đảo qua thị vệ, mặt không biểu tình, "Nói cho cốc chủ Độc cốc, nữ nhân này bổn vương đem cho hắn thử độc, chỉ cần giữ một hơi là được."

Thị vệ vội vàng cúi đầu. Quả nhiên đắc tội vương gia đều không có kết cục tốt gì.

"Vương gia, " thị vệ do dự nửa ngày, một mực cung kính nói, "vừa rồi Tiền gia phái người đến, nói rằng bọn hắn theo
lời vương gia đã rửa sạch oan khuất cho Bạch cô nương, hỏi vương gia có thể thả Tiền gia chưa?"

Khóe môi Đế Thương câu lên độ cong tàn nhẫn: "Để Tiền gia lão đầu tự đoạn một tay, bổn vương liền tha cho Tiền gia."

Vọng tưởng nữ nhân của hắn? Lão gia hỏa kia muốn tìm chết!

"Dạ, vương gia."

Từ đầu tới cuối thị vệ đều cúi đầu, không dám ngẩng lên đối mặt với Đế Thương, nếu không, với áp bách cường đại trên thân thể nam nhân kia sẽ làm hắn không thở nổi.

Đợi sau khi hồi bẩm xong, thị vệ mới phát hiện hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng đem nâng hoàng hậu lên, lại nhìn lão ma ma trong vũng máu.

"Vương gia, có phải mang bà ta luôn không?"

"Người đã chết, mang theo cũng vô dụng."

Nói xong, Đế Thương không còn nhìn một chút người đã ngã trên đất, phẩy tay áo bỏ đi, dưới trời đêm, một đầu tóc bạc rất lóa mắt, tuyệt diễm vô song!

...

Ngày hôm sau.

Bạch Nhan tỉnh từ trong cơn mơ, duỗi lưng một cái, còn chưa kịp rời giường, cửa phòng đột nhiên bị phá tan, thân ảnh cao lớn của Bạch Tiêu đã xuất hiện trước mặt nàng.

"Tỷ, xảy ra chuyện lớn."

Nhìn qua gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên, Bạch Nhan nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hoàng hậu mất tích, ma ma thiếp thân của nàng cũng chết tại lãnh cung."

Hoàng hậu mất tích?

Thời điểm nghe được tin tức này, người đầu tiên Bạch Nhan nghĩ đến chính là Đế Thương.

Thế nhưng nam nhân cuồng vọng kia muốn đối phó với hoàng hậu cũng sẽ không bắt nàng ta đi, cùng lắm sẽ để nàng ta táng thân tại lãnh cung thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện