Edit: Tiêu Tiêu
"Chuyện nàng ta mất tích sẽ có hoàng thất điều tra, chẳng có quan hệ gì với chúng ta," Bạch Nhan uể oải ngồi dậy, "Tiêu Nhi, ngươi nhắc Tiểu Thần Nhi chuẩn bị một chút, lát nữa ta sẽ mang hắn tới Lam gia."
Chuyện đêm hôm qua, Lam gia nhất định đã biết sự tồn tại của Tiểu Thần Nhi, nếu vậy, nàng cũng không cần giải thích gì nhiều.
"Tỷ, rốt cục ngươi cũng quyết định cho Tiểu Thần Nhi ra gặp người rồi?" Thần sắc Bạch Tiêu rất hưng phấn, còn kích động khi biết chuyện hoàng hậu mất tích.
Bạch Nhan khẽ gật đầu.
"Vậy hiện tại ta liền đi gặp Thần Nhi để báo cho hắn tin tức tốt này."
Bạch Tiểu Thần hi vọng nhất là được thân nhân chấp nhận, nếu như bây giờ nói cho hắn biết hắn có thể trở về nhà, tất nhiên sẽ rất cao hứng!
Vì thế, nói xong câu này, Bạch Tiêu nhanh chóng rời đi, chỉ còn Bạch Nhan ở đó nhìn theo phương hướng của hắn mà ngây người...
...
Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thần đang ở Vương gia, trên tay cầm một cái móng heo mà gặm khiến cho miệng dính đầy dầu mỡ.
"Thế nào? Tay nghề của mẫu thân ta có phải rất tuyệt hay không? Cái móng heo này là ta giành được từ trong miệng tiểu miêu đấy."
Biểu tình đắc ý kia giống như hắn đang khoe rằng hắn có một mẫu thân toàn năng.
"Bạch Tiểu Thần, không phải ngươi nói muốn rời đi sao?" Trong miệng Vương Tiểu Bàn ngậm một khối thịt lớn, lời nói hơi mơ hồ không rõ.
Bạch Tiểu Thần bĩu môi: "Đừng nói nữa, lúc ta muốn rời khỏi nơi này thì đã bị tên trứng thối lớn kia bắt được, nhưng may mắn là, sau này ta không cần phải trốn tránh nữa."
Hắn chớp chớp mắt, dùng giọng điệu thần bí hề hề nói: "Trộm nói cho các ngươi biết, ta còn đi tìm nữ nhân xấu năm đó khi dễ mẫu thân ta để báo thù đấy."
"Đã nói như vậy, ngươi không nữa hả? Quá tốt rồi!" Vương Tiểu Bàn lại gặm một miếng móng heo, thần sắc mang theo hưng phấn, "Nói thật, ta không nỡ xa ngươi."
Không nỡ xa hắn?
Hôm đó là ai vì mấy viên đường đậu mà bỏ rơi hắn?
Vừa nghĩ tới chuyện ngày trước, ánh mắt Bạch Tiểu Thần liền mang theo ai
oán.
"Thần Nhi!"
Bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên từ ngoài cửa.
"Cữu cữu đang gọi ta, " Bạch Tiểu Thần từ trên ghế đứng lên, hắn xoa xoa đôi tay đã bẩn, quay đầu nhìn đôi huynh muội Vương Tiểu Bàn sau lưng, cười đến thiên chân vô tà, "Tiểu Bàn, Tiểu Đồng, quen biết các ngươi ta rất vui, sau này, chúng ta có thể làm bằng hữu tốt cả đời."
Hắn không bị đưa về Thánh đảo, cũng không cần phải rời xa tiểu đồng bọn này.
Chưa bao giờ Bạch Tiểu Thần vui hơn lúc này.
Vương Tiểu Bàn chớp chớp mắt, nhìn hướng Bạch Tiểu Thần rời đi, cũng thật lòng vì tiểu đồng bọn mà vui vẻ...
Ra khỏi Vương gia, Bạch Tiểu Thần liền thấy thiếu niên lẳng lặng đứng đợi hắn ở ven đường, hắn bước nhanh tới, đầu đụng vào trong ngực thiếu niên, hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực đáng yêu chớp chớp: "Cữu cữu, trước đây bên cạnh Thần Nhi chỉ có mẫu thân và sư công, à, còn có cha nuôi và Sở tỷ tỷ, bây giờ có thêm thật nhiều thân nhân bằng hữu, Thần Nhi thực sự rất vui vẻ...
Đáng thương cho Tiểu Mễ, đã bị Bạch Tiểu Thần bỏ quên...
"Tiểu Thần Nhi" Tim Bạch Tiêu tê rần, hắn khẽ xoa đầu Bạch Tiểu Thần, "Sau này người bên cạnh ngươi sẽ càng ngày càng nhiều, sẽ không thiếu."
"Thật sự?" Mắt Bạch Tiểu Thần sáng lên, so với sao trong màn đêm còn sáng hơn, "Nhưng mà trong lòng Thần Nhi, mẫu thân vẫn quan trọng nhất."
Không ai có thể so sánh được.
Bạch Tiêu nghiễm nhiên bật cười, tiểu gia hỏa này đúng là tri kỷ của mẫu thân hắn.