Edit: Tiêu Tiêu
Bạch Chấn Tưởng hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, hắn há hốc mồm, vốn định xin tha, nhưng cổ họng không có cách nào phát ra âm thanh, ngón tay cũng không cách nào động đậy một chút.
"Ăn vào."
Đế Thương để một viên đan dược trước mặt Bạch Chấn Tường, gương mặt cao ngạo, âm thanh bá khí không ai bì nổi.
Hắn, không cho phép người cự tuyệt.
Bạch Chấn Tường cảm giác tay có thể nhúc nhích, hắn run rẩy đưa tay ra cầm lấy đan dược của Đế Thương.
"Thương Vương, ta có thể hỏi một câu không, đây là cái gì?"
Đế Thương cười lạnh: "Độc dược biến ngươi trở thành phế vật."
Lời này, tai Bạch Chấn Tường nghe xong, hắn hoảng sợ suýt chút nữa đã ném đan dược ra ngoài.
Nhưng hắn vốn không có lá gan này.
Ừng ực!
Bạch Chấn Tường chật vật nuốt nước bọt, chậm chạp nhắm mắt lại, run lẩy bẩy đặt đan dược vào trong miệng.
Đan dược bình thường khi vào miệng đều tan đi, chỉ cần tiếp xúc với nước bọt, lập tức hóa thành một dạng chất lỏng chảy vào lục phủ ngũ tạng, cũng không cho người ta cơ hội thay đổi ý định.
"Ta đã ăn đan dược rồi, ta có thể đi được chưa?" Bạch Chấn Tường cố chống đỡ thân thể đứng lên từ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, bờ môi không còn chút huyết sắc.
Trong một ngày, mái tóc đen nhánh đã bạc hơn phân nửa, lưng cũng còng, vẻ mặt rất tang thương.
Bạch gia, một khi đã mất đi cường giả Thiên giai, sẽ lưu lạc cực thảm, quan trọng hơn là trước đó, Bạch Chấn Tường vì gom góp đồ cưới mà chèn ép thuộc hạ trong gia tộc.
"Để bọn họ đi."
Bạch Nhan cười nhạt, từ từ tới trước mặt Bạch Chấn Tường: "Để ngươi chết rất dễ dàng, cái ta muốn chính là ngươi sống không bằng chết."
Thân thể Bạch Chấn Tường chấn động lần nữa, hai mắt nhắm ghiền, giọng nói run rẩy: "Ngươi thật sự hận ta như vậy?"
Không phải có một câu nói là, thiên hạ như phụ mẫu, tốt xấu gì hắn là phụ thân thân sinh của nàng, nàng thực sự có thể nhẫn tâm như vậy ư?
Bạch Nhan cười lạnh: "Từ lúc ngươi lựa chọn tin Vu Dung mà không tin ta, ngày đó ngươi
đã không còn là phụ thân của ta nữa!"
Bạch Chấn Tường siết chặt nắm đấm, thật lâu, hắn mới thả lỏng ra, hồn bay phách lạc hướng Bạch gia mà đi, từ đầu tới cuối cũng không liếc Vu Dung một cái.
"Tỷ, mấy người này phải làm sao đây?" Bạch Tiêu tới bên cạnh Bạch Nhan, nhìn Vu Phi và Vu Dung ngã trên đất, khẽ quay đầu, hỏi.
"Vừa rồi Vu Phi dùng tay nào đánh ngươi, ngươi liền phế đi tay đó!"
"Được."
Trong mắt Bạch Tiêu xẹt qua tia lạnh lẽo, bước mấy bước tới chỗ Vu Phi.
Đôi nhi nữ của Vu Phi bị dọa đến một câu cũng không dám nói, rụt vào trong đám đông, dùng đôi mắt khiếp nhược nhìn Bạch Tiêu, đã không còn vênh váo đắc ý như trước.
"A!"
Bạch Tiêu không chút do dự, rút kiếm ra chém đứt gân tay Vu Phi, hắn lập tức phát ra tiếng la tê tâm liệt phế, một lần nữa hôn mê.
Trông thấy một màn này, Vu Dung cũng bị dọa tới choáng váng, bất chợt bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tiêu, quyết định nhắm chặt hai mắt, giả vờ ngất.
"Hoa La, ném bọn họ về Bạch gia!"
Từ đó về sau, trong thế lưu nhất gia, không tồn tại Bạch gia nữa!
...
Nam Cung Dực không biết bỏ đi từ lúc nào, có lẽ, hắn đã không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại đó, ngơ ngơ ngác ngác về phủ Thái tử.
Vừa vào đến phủ Thái tử, một nha hoàn đã vội vã chạy tới, phúc thân: "Thái tử, ngài trở về rồi? Thái tử phi muốn gặp ngài, nhưng nàng không thể đứng dậy, nên cố ý cho nô tỳ đứng đây chờ ngài về."