Edit: Tiêu Tiêu
Nghĩ đến Bạch Nhược, sắc mặt Nam Cung Dực chùng xuống, nhanh chân tới tẩm cung của Thái tử phi.
Trong tẩm cung xa hoa, Bạch Nhược nằm sấp trên giường, cơ thể không có cách nào cử động dù chỉ một chút, khi nhúch nhích thì mông lại đau.
Đau đớn này, để nàng bấu chặt lấy ga giường, đáy mắt căm hận.
Nàng hận Bạch Nhan! Bạch Nhan được Đế Thương che chở, càng hận hơn khi Bạch Nhan không nể tình, tốt xấu nàng vẫn là muội muội của nàng ta, xem như nàng làm sai, nàng ta vẫn phải tha thứ cho nàng, không đúng sao?
Nàng cũng hận Nam Cung Dực!
Trong cung có hai viên đan dược Tứ phẩm, nếu có thể ăn đan dược Tứ phẩm, thương thế của nàng sẽ lập tức hồi phục như cũ.
Nhưng Nam Cung Dực luôn nói tiếng yêu, đến thời khắc mấu chốt thì không đáng tin cậy, vậy mà không biết đường đưa đan dược Tứ phẩm tặng cho nàng!
"Thái tử giá lâm!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng thông báo, Bạch Nhược lập tức thu lại thần sắc trong mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn nam nhân đang đi ngoài cửa.
"Thái tử điện hạ..."
Giọng nói nàng nhu nhu nhược nhược, nếu như thường ngày, cho dù Nam Cung Dực tức giận, cũng sẽ bị sự nhu nhược này làm cho nguôi đi.
Nhưng bây giờ, trong đầu Nam Cung Dực toàn là Bạch Nhan, thần sắc vô cùng bực bội: "Bạch Nhược, ngươi cũng biết hôm nay xảy ra chuyện gì đúng không?"
Sắc mặt Bạch Nhược trắng nhợt: "Nhược Nhi không biết."
Từ lúc bắt đầu biết Nam Cung Dực, Nam Cung Dực chưa từng gọi cả danh tự của nàng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
"Hôm nay, ta trông thấy phụ mẫu ngươi ở giữa phố thông báo, Bạch Nhan là hoa khôi Phượng Lâu!"
"Cái gì?"
Trong mắt Bạch Nhược đầy kinh ngạc, lông mày nàng khẽ cau lại: "Không thể nào, tỷ tỷ sao có thể là hoa khôi Phượng Lâu được?"
Nếu Bạch Nhan là hoa khôi Phượng Lâu, biểu hiện lúc này của Nam Cung Dực phải là chán ghét và khinh bỉ, không phải bực tức như thế...
"Thái tử điện hạ," Bạch Nhược cắn bờ môi trắng bệch, hai mắt đẫm lệ nhìn Nam Cung Dực, "Nhất định là phụ mẫu đã lầm, tỷ tỷ không thể là
cái dạng này được."
Lúc đầu Nam Cung Dực còn một mặt âm trầm, sau khi nghe Bạch Nhược nói câu này, thần sắc chuyển tốt hơn nhiều.
Mặc kệ Bạch gia phạm nhiều sai lầm, cũng là Bạch gia sai thôi, Nhược Nhi nàng thiện lương như thế, làm sao có thể thông đồng làm bậy với bọn họ được?
"Không sai, ngươi đoán đúng rồi, lần này, không chỉ phạm lỗi lớn đến vậy, " Nam Cung Dực cười khổ một tiếng, "Bạch Nhan nàng... là chủ tử Phượng Lâu."
Oanh!
Chủ tử Phượng Lâu?
Mấy chữ này như một thanh đại chùy mạnh mẽ đâm vào lòng Bạch Nhược, khiến nét mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Cũng may nàng đang bệnh nặng nằm trên giường, nên không khiến Nam Cung Dực chú ý.
"Thái tử, " Bạch Nhược bấu chặt lòng bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, khóe môi cười miễn cưỡng, ôn nhu nói, "Thật sự ta không nghĩ đến chuyện tỷ tỷ là hoa khôi Phượng Lâu, nhưng chuyện này cũng tốt, dù sao nàng vẫn là tỷ tỷ của ta, nàng sống tốt, ta mới vui vẻ."
Nam Cung Dực phức tạp nhìn Bạch Nhược: "Bạch Nhan đối xử với ngươi như thế, còn phế đi Bạch Chấn Tường, ngươi không oán hận nàng chút nào sao?"
Thân thể Bạch Nhược run mấy lần, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sắc mặt rất thống khổ.
"Nàng vô tình vô nghĩa, ta không thể không niệm tình thân, Thái tử, chung quy ta cũng không giống tỷ tỷ, nàng có thể không nhận thân nhân, từ đầu tới cuối ta không có tâm địa hung ác như vậy."
Nàng mở mắt, nhìn Nam Cung Dực: "Với lại, ta tin tưởng, sẽ có một ngày tỷ tỷ thay đổi tốt hơn."