Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy
Nhìn Bạch Nhược dẫn cung nữ rời đi, trên mặt Vu lão phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng: “Vẫn là ngoại tôn nữ của ta có bản lĩnh, chẳng những nam nhân bị nàng khống chế gắt gao, ngay cả năng lực này, Bạch Nhan sao có thể so sánh được.”
“Cũng không phải sao” Vu Dung cố nhịn đau, miễn cưỡng cười một tiếng, “Không chỉ Nhược nhi, Lân nhi cũng có bản lĩnh mạnh, Yêu Thú tông cường đại coi trọng hắn như vậy, nếu hắn trở thành đệ tử của tông chủ Yêu Thú tông, thành tựu trong tương lai, tiểu súc sinh Bạch Tiểu Thần cả một đời đều không đuổi kịp!”
……
Mấy ngày nay, người hoàng thành đều nhận ra Bạch gia khác thường.
Lúc trước, trước mặt mọi người Bạch chấn thành bị Bạch Nhan nhục nhã, cũng bị Đế Thương với Phượng Lâu chèn ép xuống dưới, ngay cả cái đầu cũng không dám mạo hiểm, cả ngày làm rùa đen rút đầu trốn trong Bạch gia.
Ngày xưa cùng Bạch gia giao hảo nhân tẫn* tất cả đều tới phân rõ giới hạn, ngay cả nha hoàn thị vệ trong phủ không có khế ước bán thân, cũng là chạy chạy, đi thì đi.
*:Những người nịnh bợ, có quan hệ tốt với Bạch gia.
Ngày xưa Bạch gia cường thịnh, trong vòng một ngày tựa như đại hạ khuynh đảo*.
Đại hạ khuynh đảo*: tất cả mọi việc bị đảo lộn.
Nhưng bây giờ……
Nhìn trên đường cái Bạch Chấn Tường xuân phong đắc ý, tất cả mọi người đều có chút không dám tin vào mắt của mình.
Chẳng lẽ…Bạch gia lại một lần nữa quật khởi?
Nghĩ đến điểm này, đám người nhao nhao rút lại khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Bạch Chấn Tường cũng không dám coi thường nữa.
…
Trạch lạc.
Ánh nắng vung vãi trong nội viện, tay Bạch Nhan nâng một quyển sách, nàng thỉnh thoảng nhìn về phía Đế Tiểu Vân cùng Bạch Tiểu Thần đang chơi đùa, dunh nhan khuynh thành tuyệt diễm gợi lên một nụ cười yếu ớt.
Đúng lúc này, Hoa La vội vàng từ ngoài viện đi vào, cung kính đứng trước mặt Bạch Nhan: “Chủ tử.”
“Xảy ra chuyện gì?” lông mày Bạch nhan chau lại, đạm thanh hỏi.
“Ta vừa rồi đi trên đường gặp Bạch Chấn Tường, hắn giống như có chút không đúng lắm.”
Bạch Nhan nhướng mày: “Nói cho ta nghe, hắn nơi nào không giống.?
“Hắn nói…” Sắc mặt Hoa La rõ ràng có chút khó coi, “Nếu chủ tử ngươi biết sai, liền về Bạch gia nói xin lỗi, chỉ cần ngươi nguyện ý đem đan dược trong tay cùng với Phượng Lâu giao ra, hơn nữa hôn nhân phải nghe theo phụ mẫu,
hắn sẽ tha thứ những sai lầm của ngươi.”
Tay Bạch Nhan dừng lại: “Hắn thật nói như vậy?”
“Vâng” Hoa La cắn môi một cái, nếu không phải vội vã về bẩm báo với chủ tử, nàng đã sớm đem Bạch Chấn Tường đánh một trận túi bụi.
Bạch Nhan cười nhạt một tiếng: “Hắn ỷ vào cái gì? Hắn dựa vào đâu cho là ta nhất định sẽ cầu hắn xin tha thứ?”
“Có lẽ… đầu óc Bạch Chấn Tường bị chập mạch.”
Hoa La nghĩ nghĩ, cũng chỉ có được loại đáp án này.
“Chuyện này ta đã biết, gần nhất ngưới nhớ chú ý Bạch gia một chút, xem bọn họ phải chăng có người nào lui tới.”
Trên thực tế, dù Bạch gia nịnh bợ được thế lực của người khác, nàng cũng không sợ.
Chỉ là nàng không thích để cho địch nhân của nàng ở chỗ tối.
“Vâng, chủ tử.”
Hoa La vừa định yếu lĩnh mệnh lui ra, thì ngoài cửa viện truyền đến âm thanh cãi nhau.
Loáng thoáng, kèm theo sự gầm thét quen thuộc.
“Các ngươi dựa vào cái gì không cho ta vào? Bạch Nhan là tỷ tỷ ta! Ta gặp tỷ tỷ của mình một chút thì như nào?”
Sắc mặt Bạch Nhan trầm xuống khóe môi gợi lên một tia cười lạnh: “Hoa La, đem nàng ta ném ra ngoài, nếu nàng ta không chịu đi, thì đánh gảy chân của ả!”
Trên mặt Hoa La nhộn nhạo lại tươi cười quyến rũ: “Bách Chỉ này thật đúng là Tiểu Cường* đánh không chết, thời gian trước Đế cô nương cùng Sở cô nương đánh nàng ta thành bộ dạng kia, mới qua mấy ngày lại tưng bừng nhảy nhót.”
“Lại tưng bừng nhảy nhót, chỉ qua mấy ngày thôi.”
Tiểu Cường*:là một tên khác của loài gián, tên này thường xuất hiện trong phim Trung Quốc, Hồng Công. Được gọi như vậy vì chúng có thân hình nhỏ bé mà sống dai, đạp mấy cũng không chết.