Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy
Ánh mắt Hoa La lóe lên: “Chủ tử, người định động thủ với Bạch gia?”
“Năm đó bà đỡ chết rồi, còn có người khác biết được chân tướng, đoạn thời gian trước, ta để một con hồ ly lẫn vào Bạch gia tìm hiểu chân tướng, bây giờ, không sai biệt lắm đã có chút tin tức…”
Chỉ cần tra ra cái chết của Lam Nguyệt cùng thân thế của nàng, Bạch gia không cần phải tồn tại nữa.
“Ồn ào quá!”
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, Đế Tiểu Vân đang giao lưu tình cảm cùng Bạch Tiểu Thần cuối cùng cũng tức giận, nàng đằng một tiếng đứng lên, tức giận nói: “Ở đâu ra điêu dân dám ở bên ngoài ồn ào, có phải muốn chết hay không?”
Nói xong lời này, Đế Tiểu Vân buông Bạch Tiểu Thần đang bị nàng ôm trong ngực xuống, nhanh chóng hướng về cửa đi ra ngoài.
“Hoa La, ngươi không cần đi nữa,” Bạch Nhan nhúm vai, “Chuyện này để Đế Tiểu Vân giải quyết.”
Ánh mắt Hoa La đầy đồng tình, Bạch Chỉ này sao không nhớ lâu vậy? Lần nào cũng đến trêu chọc chủ tử? Lần này, để nàng ta biết tội…
Bên ngoài trạch viện, hai tay Bạch Chỉ chống nạnh, khuôn mặt đỏ bừng, hai con ngươi mơ hồ phun ra lửa giận.
Ngay tại thời điểm nàng ta muốn cùng thị vệ cãi lộn lần nữa, thì một cái bóng từ trong trạch viện bắn ra ngoài, một cước đá vào ngực của nàng ta.
Một cước này, dùng lực rất mạnh.
Thân thể Bạch Chỉ lập tức bay ra ngoài, chật vật té ngã trên đất, nàng ta há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn qua thiếu nữ đang đứng ở cửa ra vào.
“Là ngươi?”
Thời điểm Đế Tiểu Vân nhìn thấy Bạch Chỉ, ánh mắt hơi kinh ngạc, tiếp theo là tiếng cười lạnh khinh thường van lên: “Tại sao lại là ngươi? Lần trước nghĩ gạt ta còn chưa đủ, thế mà bây giờ còn đuổi tới nhà chị dâu ta!”
Bạch Chỉ phảng phất nghĩ đến ngày gặp gỡ đó, thân thể run lên, không còn khí thế Khổng tước kiêu ngạo như trước đó, mà run lẩy bẩy nói: “Ta…Ta là tới tìm đại tỷ của ta.”
Đế Tiểu Vân trừng mắt: “Ai là tỷ ngươi? Đó là chị dâu ta, ngươi lại nhận loạn tỷ, có tin ta đánh chết ngươi không!”
Bạch Chỉ cắn chặt môi, lòng tràn đầy ghen
ghét.
Nàng vốn cho rằng, với tính cách của Đế Tiểu Vân, cùng Bạch Nhan không ở chung được! Nàng ta sở dĩ thích Bạch Tiểu Thần, đó là do hiểu lầm đứa con hoang kia là chất nhi của nàng ta thôi.
Nhưng hôm nay, nghe được mồm Đế Tiểu Vân hô Bạch Nhan là tẩu tử, lại nhớ đến ngày đó cùng nàng gặp nhau, đáy lòng như có vạn con kiến leo lên, lòng đau như cắt.
“Ta tới nói cho Bạch Nhan biết,” Bạch Chỉ cắn răng một cái, từ dưới đất đứng dậy, “Nhi tử của Nhị tỷ Bạch Nhược ta, đã lọt vào mắt một đại nhân vật, đại nhân vật kia các ngươi chọc không nổi, chỉ cần Lân nhi cần, toàn bộ đại lục đều là thiên hạ của chúng ta! Ngươi để Bạch Nhan về Bạch gia cho ta để xin lỗi cha ta, nói không chừng có thể lưu lại một mạng.”
Trên thực tế, Bạch Chỉ sở dĩ tìm Bạch Nhan, là yêu cầu của Bạch Chấn Tường.
Nực cười! Lấy tính tình của Bạch Nhan, hắn mà tới, còn không bị đánh ra ngoài?
Việc mất mặt như vậy, hắn tất nhiên sẽ không tự mình tìm đến đây!
Đế Tiểu Vân nhếch miệng: “Bá chủ đại lục? Ngươi cho rằng tẩu của ta sợ sao? Chỉ cần nàng nói một câu, anh ta sẽ lập tức đem Yêu giới Thần giới đưa cho nàng.”
Bạch chỉ ngây người, nàng chỉ cho rằng Lân nhi sẽ thống ngự đại lục, nhưng Đế Tiểu Vân này lại có ý nghĩ hão huyền như vậy?
Đừng nói Yêu giới Thần giới có tồn tại hay không, cho dù có tồn tại trên thế gian, dựa vào thực lực của Bạch Nhan đi tới những địa phương kia, chẳng phải là mặc cho người khinh phục?
Nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của Bạch Chỉ, Đế Tiểu Vân cao ngạo nâng cằm lên: “Ngươi tự mình đi, hay để ta đánh ngươi ra ngoài?”