Cùng lúc đó, trên lầu cũng căng thẳng.
Lâm Trạm ngồi xếp bằng trên tháp mềm trong phòng, dùng thủy kính quan sát cảnh tượng bên dưới, hắn không thể tin nổi, tới mức ngón tay run run, suýt chút nữa hất cả mâm linh quả xuống đất.
"Tại sao Giang Hoài Ngọc không đi theo cốt truyện?"
Dựa theo hướng đi cốt truyện, mọi người Huyền Ngụy Tông bị Lăng Vân Phái đả thương, lúc tự ái sắp bị chà đạp, Lâm Trạm sẽ lộ diện bảo vệ mọi người.
Giang Hoài Ngọc vì muốn hắn vui vẻ cũng sẽ chạy theo, giúp hắn đuổi bọn người Lăng Vân Phái đi.
Giang Hoài Ngọc chính là một phế vật, nói dễ nghe thì giúp hắn đuổi đi, nói khó nghe thì chỉ là làm ra vẻ, một chút tác dụng cũng không có, chủ yếu toàn phải dựa vào Lâm Trạm hắn.
Giang Hoài Ngọc ra sân cũng chỉ để giúp làm nổi bật mị lực của hắn, hành động cũng chỉ giúp đánh bóng sự thiện lành của hắn, đấy mới chính là tác dụng của Giang Hoài Ngọc.
Nhưng, tại sao y lại ra sân sớm như vậy?!
Lẽ ra y phải ngồi xem kịch vui, hí hửng nhìn đám đệ tử bình thường ghét y bị bắt nạt, sau đó chờ Lâm Trạm lộ diện mới lững thững đi theo chứ?!
Hệ thống trầm mặc ở một bên, tiếng kiểm tra vang lên rồi lại ngừng, cứ vang lên rồi ngừng liên tục.
— Nó cũng không hiểu tại sao Giang Hoài Ngọc sẽ ra sân sớm như vậy.
Lâm Trạm không dám tin nhìn thủy kính một lúc, dường như nghĩ đến cái gì lại bật cười, đặt mâm trái cây xuống, ngửa đầu nằm ra trên tháp.
"Nếu như muốn dùng cách này để có được sự chú ý của ta, mánh khoé có hơi kém cỏi."
Hệ thống bừng tỉnh hiểu ra, 【Lần trước bị phạt Giang Hoài Ngọc lấy lui làm tiến, giả bộ không thích ký chủ nữa, vốn tưởng rằng sẽ khiến ký chủ nhìn với ánh mắt khác, lấy được sự chú ý của ký chủ】
【 Không ngờ ký chủ không thèm quan tâm, đại khái là biết lấy lui làm tiến không được, bây giờ xảy ra chuyện, y liền hoảng lên vội vã thể hiện, muốn ký chủ có thiện cảm hơn.
Vậy nên cốt truyện mới xuất hiện sai lệch.】
Lâm Trạm nhìn về phía thủy kính, "Độ thiện cảm của Giang Hoài Ngọc với ta đã đầy, số liệu sẽ không gạt người."
Trong thủy kính là dáng vẻ Giang Hoài Ngọc y phục đỏ tươi chói mắt, Lâm Trạm hơi híp mắt lại, "Để cho y thể hiện đi."
Hệ thống: 【Ký chủ không xuống?】
Lâm Trạm nhếch môi cười nhạt, "Chờ đám người Huyền Ngụy Tông bị Lăng Vân Phái tẩn cho một trận, chà đạp tự ái rồi chán ghét Giang Hoài Ngọc thân là tôn giả, là người dẫn đội mà không thể bảo vệ đệ tử trong tông.
Lúc đấy ta ra mặt cũng chưa muộn."
Hệ thống do dự một chút: 【Đúng là theo ý ký chủ, quả thật có thể nhanh chóng kéo thiện cảm của mọi người.
Nhưng lỡ Giang Hoài Ngọc thật sự bảo vệ được mấy đệ tử này, chẳng phải là sẽ khiến họ có thiện cảm hơn với y? Giang Hoài Ngọc chỉ là một NPC, không xứng có độ thiện cảm, sẽ khiến cốt truyện xuất hiện sai lệch...】
"Giang Hoài Ngọc thân là tu sĩ hóa thần, nhưng đã bao giờ đánh thắng nguyên anh hậu kỳ gà mờ như ta chưa?" Lâm Trạm bóp chết do dự của hệ thống, nhìn thẳng vào thủy kính.
"Ngay cả một nguyên anh hậu kỳ cũng không đánh lại được, chẳng phải là chứng minh tu vi của Giang Hoài Ngọc đều dựa vào tài nguyên hùng hậu của Giang gia sao? Chỉ là một tên phế vật thôi, hệ thống, ngươi nghĩ rằng y có thể bảo vệ ai?"
Hệ thống: 【Cái này...】
Lâm Trạm liếc mắt, "Cái này cái này cái này, ngươi trừ cái này cái kia ra còn biết nói gì khác không? Lần trước nghe ngươi đi công lược hắc liên hoa, độ thiện cảm không tăng mà còn giảm, lần này tất nhiên sẽ không nghe ngươi nữa.
Im miệng."
Hệ thống á khẩu không trả lời được, chỉ có thể im lặng.
...
Dưới lầu bầu không khí vẫn rất khó thở, tựa như một cây cung kéo căng, chỉ cần vừa thả lỏng tay, lợi kiếm di chuyển một chút, phát ra tiếng xoẹt rất nhỏ.
Hàn Tấu Ngọc nhìn chằm chằm thanh kiếm kề trên cổ người phe mình, sắc mặt thay đổi liên tục.
Hắn tiến lên mấy bước, ôm kiếm thi lễ cực kỳ qua loa, trơ tráo cười nói xin lỗi.
"Giang tôn giả, đúng là chúng ta chửi, xin lỗi, chỉ là chúng ta bị Huyền Ngụy Tông các người chọc tức, giận quá nên mới chửi tới người dẫn đội."
"Không ngờ người dẫn đội lại là Giang tôn giả, mong Giang tôn giả bỏ qua, xin buông kiếm xuống.
Đều là tông phái đứng đầu các châu, không cần phải tổn thương hòa khí."
Năng lực đổi trắng thay đen của Hàn Tấu Ngọc thật khiến người ta há hốc mồm, rốt cuộc là ai chọc ai?
Mọi người Huyền Ngụy Tông lập tức phẫn nộ mắng lại, "Nói bậy, rõ ràng là các ngươi cậy mạnh vô lý, không chút biết điều!"
"Giang tôn giả..." Lẫn trong tiếng tức giận nhốn nháo là một giọng nói thì thầm.
"Từ trước đến giờ Lăng Vân Tông và tông môn chúng ta không hợp nhau, lần này dám khiêu khích như vậy, nhất định có năng lực gì đó.
Đệ tử nghĩ rằng...!chi bằng bỏ đi, rời khỏi đây đi."
Giang Hoài Ngọc nghe được giọng nói thì thầm, rủ mặt liếc đến người vừa lên tiếng, chính là một trong hai đệ tử suýt bị đánh lén ban nãy.
Tên đệ tử này là giả đan sơ kỳ, Giang Hoài Ngọc nhận ra, chính là đệ tử tuần đêm ngày đó y cứu trong cấm địa.
— Lúc ấy người này chạy cuối cùng, suýt nữa bị hung thú cắn đứt cổ.
Sau khi được y cứu còn quay lại hô "Giang tôn giả cẩn thận".
Trình Vân Phi thấy Giang Hoài Ngọc nhìn tới mình, không tự nhiên mà quay đầu đi hướng khác.
Một đệ tử suýt bị đánh lén vừa rồi giương mắt nhìn theo, đệ tử ốm yếu này chỉ mới trúc cơ, bắt đầu kéo vạt áo Giang Hoài Ngọc, ánh mắt sợ hãi như sắp khóc nhìn Hàn Tấu Ngọc.
"Giang tôn giả, ta sợ..." Lời còn chưa nói xong, đã bị tiếng hô khác cắt đứt.
"Giang tôn giả, hãy thả đệ tử Lăng Vân Phái ra!"
Thấy Giang Hoài Ngọc không có vẻ sẽ đáp ứng, Hàn Tấu Ngọc không nhịn được cố ý lên giọng, hung ác trừng mắt nhìn đệ tử gầy yếu kia.
"Giết hại đệ tử Lăng Vân Phái, sẽ bị toàn bộ Lăng Vân Châu truy nã, hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Mới chỉ là Lăng Vân Châu truy nã, lúc nguyên chủ bị hắc liên hoa Tạ Miên vu oan, còn bị cả tu tiên giới mười hai cảnh đuổi giết cơ.
Giang Hoài Ngọc lấy khăn tay ra, ném cho đệ tử vừa rồi, ra hiệu cho Trình Vân Phi cùng đệ tử này đến gần Lý Thù, rồi sau đó mới nhàn nhã nhìn đến Hàn Tấu Ngọc.
"Không phải là bị truy nã thôi sao? Còn có hậu quả gì nghiêm trọng? Chẳng lẽ bản tôn phải sợ cái đồ bỏ đi kim đan hậu kỳ như ngươi?"
"Ngươi chửi ai vô dụng?!"
Lời này vừa nói ra, người Lăng Vân Phái cũng bùng nổ theo.
Hàn Tấu Ngọc cố nén thịnh nộ, khách khí cười nói: "Trước khi đi, sư tôn giao phó phải thỉnh giáo Giang tôn giả thật đàng hoàng, học tập Giang tôn giả.
Không biết bây giờ có thể thỉnh giáo Giang tôn giả hay không?"
Không đợi Giang Hoài Ngọc trả lời, hắn đã giơ tay ra, một luồng lửa xuất hiện từ mặt đất.
"Đắc tội, tiểu bối Hàn Tấu Ngọc, thỉnh giáo Giang tôn giả."
Luồng lửa kia hóa thành hình rồng trườn trên sàn nhà, xông thẳng đến Giang Hoài Ngọc.
Con ngươi của các đệ tử Huyền Ngụy Tông co lại, ngọn lửa hình rồng kia cũng không phải lửa bình thường, mà là một loại lửa rất khủng khiếp, không có cách nào dập tắt, dính vào người thì chỉ có nước đốt sạch đến tận xương.
Tu sĩ hóa thần từ dược vật như Giang Hoài Ngọc mà dính phải ngọn lửa này...!Không chừng sẽ phải tàn phế.
"Giang tôn giả, mau tránh ra!"
Dù ngày thường mọi người có không thích Giang Hoài Ngọc thì lúc này cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Lý Thù chửi thầm một câu, tay siết chặt kiếm muốn chạy tới kéo Giang Hoài Ngọc ra, đỡ lửa kia cho y.
Tay còn chưa chạm tới Giang Hoài Ngọc thì y đã thu kiếm lại, nhấc chân đá kẻ kia ra, cũng nhanh tay đẩy Lý Thù ra rồi mới khép hai ngón tay bắt pháp quyết.
Mọi người chỉ thấy từ đầu ngón tay Giang Hoài Ngọc lóe lên chút ánh sáng đỏ còn chói hơn con rồng lửa kia.
Ánh lửa thế tới như bão táp, lập tức nuốt mất Giang Hoài Ngọc, cũng nuốt luôn ánh sáng đỏ kia.
Mọi người Huyền Ngụy Tông sợ run tại chỗ, sắc mặt lập tức trắng bệch, bọn họ nhìn ánh lửa chói mắt kia đã có thể tưởng tượng nó sẽ đốt sạch quần áo, rồi sau đó là tới máu thịt, rồi tiếng tí tách khi đốt vào xương.
Hàn Tấu Ngọc nhếch môi, bẻ khớp tay cười nhạo, "Giang tôn giả cũng chỉ có thế thôi, thật là đáng thương."
Mọi người Lăng Vân Phái nhao nhao phụ họa theo Hàn Tấu Ngọc.
"Quả thật là đáng thương." Từ lúc thấy ánh lửa kia trong thủy kính, Lâm Trạm từ tốn duỗi người, "Cuối cùng Giang Hoài Ngọc đã bị loại, tiếp theo đến lượt Huyền Ngụy Tông bị ức hiếp, sau đó ta..."
Chưa nói dứt câu, chỉ thấy con rồng lửa kia đã bắt đầu bị nhiễm đỏ.
Ánh sáng đỏ kia không le lói như lúc trước mà là mượn sức rồng lửa cuốn lấy nó, chói mắt vô cùng.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Giang Hoài Ngọc không chút sứt mẻ bước ra, y nhàn nhã phủi tay áo, mặt mày đầy ý cười nhìn Hàn Tấu Ngọc, nụ cười so với ánh lửa kia càng loá mắt hơn.
"Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại ta nghe."
Động tác vươn vai của Lâm Trạm dừng lại, nụ cười cứng đờ trên mặt.
"Sao có thể không bị làm sao?!"
Hàn Tấu Ngọc: "Sao có thể không bị làm sao?!"
Lâm Trạm và Hàn Tấu Ngọc bởi vì quá mức kinh ngạc mà cùng bật thốt lên một câu.
Toàn bộ đều lặng như tờ, màu đỏ sôi sục đến rung động lòng người.
Màu đỏ còn chói hơn so với ánh mặt trời, đốt lên nhiệt huyết trong lồng ngực đệ tử Huyền Ngụy Tông, cũng đốt cháy rụi hình tượng Giang Hoài Ngọc phế vật chỉ biết dựa vào tài nguyên.
Ngược lại, đám người ở Lăng Vân Phái sau khi kinh ngạc đã bắt đầu khó chịu cực kỳ.
"Khiến ngươi thất vọng rồi, xin lỗi."
Giang Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng, y bắt pháp quyết, kể cả ngọn lửa kia cùng ánh sáng đỏ đều bị thu lại.
Ánh mắt nhìn về phía Hàn Tấu Ngọc, lại đảo qua những sắc mặt không mấy tốt lành kia.
"Lăng Vân Tông là đệ nhất tông phái ở Lăng Vân Châu, tới Lăng Vân Châu nghe qua không ít giai thoại của quý tông.
Không ngờ toàn là tấu chương của Diêm vương, liên thiên vớ vẩn*."
*Chắc là chơi chữ hay gì đó, tui k get dc trò đùa nì mà gg cũng k ra hic
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
Đám người Lăng Vân Tông lập tức giận dữ, "Ngươi...! "
Giang Hoài Ngọc: "Không phục? Bản tôn cũng không phục, bản tôn vừa tới đây, cũng không làm chuyện gì xấu, đã bị các ngươi lén chửi là phế vật, còn bị hạ chiêu ngoan độc như vậy.
Lăng Vân Phái các ngươi có phải chuyên đi trộm mộ không?"
"Nói bậy, Lăng Vân Phái chúng ta đi thẳng ngồi ngay, nào sẽ làm chuyện thất đức như trộm mộ?!"
Giang Hoài Ngọc: "Không đi trộm mộ, vậy tại sao khoắng sạch quan tài, làm chuyện thất đức với người chết?"
Mọi người ngây ra một lúc, nhưng người Huyền Ngụy Tông kịp phản ứng trước, lập tức cười ầm lên.
Giang Hoài Ngọc đây là đang chửi xéo Lăng Vân Phái, nói Lăng Vân Phái tùy tiện gọi y