Giang Hoài Ngọc bị đệ tử Huyền Ngụy Tông niềm nở vây quanh, có chút không chịu nổi.
Đang cân nhắc muốn nói gì đó để họ không cần phải khách sáo như vậy, bỗng chốc, y cảm nhận được một cái nhìn lạnh như băng đang nhắm vào mình.
Giang Hoài Ngọc quay đầu, tầm mắt lướt qua đám đệ tử nhốn nháo, y thấy Tạ Miên đang đứng ở lầu hai quán rượu đối diện, hắn cũng đang nhìn vào y, không chút né tránh.
Ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm Giang Hoài Ngọc vô thức lạnh toát cả người, không khỏi nhớ tới thứ thịt tối hôm qua...
Hồng hồng trắng trắng, máu nhỏ giọt, vết máu dính trên khúc xương trắng hếu.
Giang Hoài Ngọc bỗng nhiên buồn nôn, dạ dày đảo lộn như sóng xô biển gầm.
Dường như Tạ Miên không quá cao hứng, chỉ thấy hắn nhìn một lúc, trên mặt lại lộ ra nụ cười vô hại.
Hắn mỉm cười đến cong mắt, con ngươi trong vắt đơn thuần, như thể chứa cả biển sao, lúc chăm chú nhìn ai thật khiến người đó lâm vào ảo giác dịu dàng hòa nhã.
Một giây sau, trong tiếng kêu hoảng hốt của tiểu nhị, Tạ Miên cứ thế trèo lan can nhảy xuống đất.
"Sư tôn."
Mi mục thiếu niên cùng mái tóc thúc cao đều toát ra vẻ hoạt bát, Tạ Miên đi tới hướng Giang Hoài Ngọc, cung linh trắng bạc bên hông cũng leng keng thật trong trẻo.
"Các ngươi đang cười gì, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Âm thanh cung linh càng lúc càng gần, thần kinh cảnh giác của Giang Hoài Ngọc lập tức căng thẳng, y nắm chặt chung trà trong tay, nước trà sóng sánh tràn ra, khiến đầu ngón tay y nóng đến ửng đỏ.
Thấy Tạ Miên đến, mọi người Huyền Ngụy Tông đều cười chào hỏi, giải thích vài ba lời nguyên do chuyện vừa rồi.
Sau khi giải thích xong, mọi người nhìn về bảng hiệu tửu lầu ở đối diện, nghi hoặc hỏi, "Tạ sư đệ đến tửu lầu đối diện để làm gì?"
Tạ Miên điềm tĩnh trả lời, "Tửu lầu kia mở ở huyện Phú Uẩn đã mấy trăm năm, ta đi tìm hiểu chút chuyện liên quan tới bí cảnh Phi Tinh Sa Thành.
Mặc dù trong sách có ghi lại, nhưng cũng chỉ là ghi chép từ ngàn năm trước, đã trải qua mấy lần sao chép lại, giá trị tham khảo không cao."
Mọi người nghe vậy liền thở dài một tiếng.
Không hổ là thiên tài không có sư tôn dạy cũng có thể tự mình tu luyện tới trúc cơ hậu kỳ, vốn dĩ bọn họ không nghĩ tới chuyện đi nghe ngóng, kế hoạch chỉ có xuất môn đến Phi Tinh Sa Thành rồi thăm dò thực lực các môn phái, sau đó kết đồng minh hoặc đánh nhau.
Tạ Miên nói tiếp, "Mới vừa hỏi thăm xong thì nghe tiếng cười của các ngươi, hóa ra là sư tôn ra mặt cho Huyền Ngụy Tông."
Giang Hoài Ngọc đặt chung trà xuống rồi đứng lên, cố quên đi cảm giác khó chịu trong dạ dày, "Ngươi hỏi thăm được cái gì?"
Tạ Miên mở cuốn sách ghi chép mấy việc liên quan đến bí cảnh Phi Tinh Sa Thành ra, "Chủ yếu là những chuyện lặt vặt không quan trọng, chỉ là đệ tử cảm thấy có vài chuyện rất thú vị.
Nghe nói hai năm gần đây trên sa mạc từng xuất hiện ảo ảnh bí cảnh Phi Tinh Sa Thành, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra."
Hắn vừa nói vừa đưa cuốn sách cho Giang Hoài Ngọc, sau đó cười nói với những sư huynh đệ khác, "Ta chép thêm hai phần, các ngươi muốn xem không?"
"Xem xem xem, không xem thì uổng lắm!" Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
"Khá lắm, không hổ là ngươi!" Lý Thù vỗ một cái lên bả vai Tạ Miên.
Tạ Miên yên lặng cau mày, không để lộ chút cảm xúc, hắn đưa quyển sách khác cho Lý Thù, Lý Thù vừa cầm lấy thì mọi người đã vây lại.
Giang Hoài Ngọc lật sách xem qua, cũng không có gì quá kỳ lạ.
Cũng phải, bí cảnh Phi Tinh Sa Thành vốn chính là dây tơ hồng cho thụ chính "Lâm Trạm" với Yêu Vương phát triển tình cảm, ngọt ngào từ đầu đến cuối.
Làm một bí cảnh mai mối, nếu muốn nó trở thành một sự kiện kinh khủng khiếp, vậy