Nhìn lần thứ hai mới nhận ra bên cạnh Hình Minh còn có một người đi theo, cái đầu bóng loáng sáng trưng, chủ động giới thiệu là đạo diện của chương trình “Định mệnh là em”, họ Lưu.
“Định mệnh là em” là chương trình mai mối quy mô lớn, từng là con át chủ bài thu hút người xem của đài Minh Châu, khiến các đài truyền hình vệ tinh khác đua nhau bắt chước, bảo là hiện tượng cũng chẳng phải nói quá. Nhưng cái gì khi đã cháy đến mức đỉnh điểm thì ắt sẽ hóa thành tro, chương trình rập khuôn mãi không thay đổi, người xem dần mất đi cảm giác mới mẻ, lãnh đạo đài đã nhiều lần cân nhắc, ngay khi rating vẫn còn ổn định thì hạ lệnh ngừng phát sóng.
Hứa Tô cũng từng xem hai tập, chưa nói đến thích hay không thích, mà vào những năm tháng giải trí tới chết này, dạng tình yêu đồ ăn nhanh thật thật giả giả, khóc khóc cười cười này cũng chỉ để mua vui mà thôi.
Nghe ý của đạo diễn Lưu thì sự nghiệp đưa tin thời sự của biên tập viên Hình bắt đầu từ chương trình mai mối này, vậy nên xuất phát từ mục đích bồi dưỡng cho nhân tài trong đài, định sẽ chọn MC Lương cho phiên bản mới của “Định mệnh là em” quay trong ba tháng, sau lần chỉnh sửa này, chương trình được phát sóng lại cũng sẽ thay đổi hình thức khách mời nữ chọn khách mời nam trước đây và làm ngược lại. Ekip chương trình đang lựa chọn những vị khách mời nam giới cố định thích hợp để lên sân khấu.
Đạo diễn Lưu tỉ mỉ quan sát Hứa Tô, chỉ vào hắn rồi hỏi Hình Minh: “Hình tượng ổn quá nhỉ, nếu mời cố định thì đảm bảo sẽ thu hút rất nhiều fan nữ, đúng không?”
Hình Minh liếc mắt nhìn Hứa Tô một cách hờ hững, gật đầu nói: “Cũng được.”
Đạo diễn Lưu lại hỏi: “Nhưng mà trông tuổi có vẻ ít, tốt nghiệp chưa vậy?”
Hình Minh đáp thay Hứa Tô: “Quản lý Hứa làm ở văn phòng Quân Hán, đảm nhiệm chức…” Ngừng một chút, anh ta lại hỏi, “bộ phận nào ấy nhỉ?”
Hứa Tô nói: “Bộ phận hành chính, làm hậu cần.”
Quân Hán tiếng tăm lẫy lừng, biết rằng nghề này ở trên sân khấu, tuổi tác không thành vấn đề, đạo diễn Lưu lại chỉ vào Hình Minh rồi hỏi Hứa Tô: “Biết vị này không? Lúc trước cũng từng tham gia quay ‘Định mệnh là em’ đấy, kết quả là nổi tiếng ngay sau đợt ấy, từ đó mới vào trong ngành, cậu xem giờ… có hot hay không?”
Hứa Tô mỉm cười ngoài mặt, trong lòng lại thầm khinh bỉ: Hot thế nào tôi còn lạ gì? Trên sân khấu đấu thực lực, dưới sân khấu thì đấu kỹ thuật lên giường, quy tắc ngầm mà trèo lên thôi.
Oán thì oán thế, Hứa Tô vẫn tỏ ra khách sáo, đi theo Hình Minh và đạo diễn Lưu xuống tầng, dọc đường nghe đối phương thao thao bất tuyệt.
Đạo diễn kia tiếp tục tíu ta tíu tít nói liến thoắng không ngừng, đôi lúc biên tập viên Hình lại nói vào một câu, lời nói thì lại chẳng hề liên quan tới chuyện chương trình: “Tôi hẹn luật sư Phó hôm nào ăn một bữa cơm, quản lý Hứa cũng đi cùng đi.”
Lời nói khách sáo nhưng giọng điệu hờ hững, vẻ mặt lạnh nhạt, đến giờ mà Hứa Tô vẫn không nghe nổi tên của Phó Vân Hiến, hai lần phải chịu thì lập tức thấy không thoải mái, hắn thầm nghĩ nhân phẩm họ Hình này cũng kỳ thú quá, thật sự tưởng mình là phượng hoàng còn người khác đều là gà rừng hay sao?
Cuối cùng đạo diễn Lưu có việc đi trước, để lại cho Hứa Tô một tấm danh thiếp, còn chân thành khuyên hắn, tới quay show đi, đảm bảo hot.
Không từ chối cũng chẳng bằng lòng, Hứa Tô tiện tay nhét tấm danh thiếp vào túi quần. So với việc một tên ngu đần đi bán rẻ tiếng cười để trở nên nổi tiếng, hắn thích một chương trình thi tài năng bình dân khác của đài tên là “Nữ thần không tuổi” hơn, lên sóng hàng tuần trên kênh Khúc nghệ, đối tượng tham gia phần lớn đều là những người đẹp hết thời hát hay múa đẹp. Tô An Na có tí tế bào văn nghệ, thích cả hát hò nhảy múa, hắn muốn cho bà bô tìm chút vui vẻ bên ngoài, cũng tránh cảnh đối phương chỉ một lòng đâm đầu vào bài bạc.
Có vẻ hôm nay Hình Minh phải đi sớm, chào hỏi Hứa Tô một câu rồi lập tức ra khỏi tòa nhà phát thanh.
Hứa Tô xoay người quay về trường quay truyền hình thì lại phát hiện đối phương đứng đó, bất động không đi hồi lâu, có vẻ như đang chờ người.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc Bentley đen chậm rãi chạy vào vườn đỗ lại trước mặt Hình Minh.
Cửa kính sau xe hạ xuống, biên tập viên Hình không vội lên xe, lại cúi người hướng về ô cửa, nở nụ cười nói chuyện đôi câu với người bên trong.
Cũng chỉ trong vài câu tán gẫu, một bàn tay vươn ra từ trong xe vuốt lên mặt Hình Minh.
Ngón tay thon dài đến ngỡ ngàng, khớp xương cũng rất đẹp, không thua gì lão già khốn kiếp mà hắn quen kia, hơn nữa liếc mắt là biết đây là tay đàn ông.
Trong phút chốc, tất thảy băng giá trên người đàn ông này tan chảy, tất thảy gai nhọn trên người đàn ông này cũng mềm đi, quả thực đúng với câu cô gái nhỏ láu lỉnh có hai gương mặt*, thanh danh “hoàng tử băng giá” nổi tiếng xa gần giờ còn đâu dáng vẻ hoàng tử băng giá đây.
*Cô gái nhỏ láu lỉnh có hai gương mặt xuất phát từ chương trình “Show Kim Tinh” của đài truyền hình Đông Phương. Ý chỉ người đối diện với người này một đằng, với người khác lại một nẻo.
Bàn tay kia vòng ra sau gáy Hình Minh, kéo nửa đầu của anh ta bên ngoài cửa kính vào trong xe, bất chợt cảm giác như cả thế giới đều dừng lại.
Hứa Tô tinh mắt, từ góc của hắn dù không thấy rõ diện mạo của người đàn ông ngồi ghế sau trong cái xe đó nhưng vẫn thấy rõ ràng bọn họ đang hôn nhau. Ngón tay Hình Minh