Hàn Kiện, một trong những người bạn cùng phòng hồi đại học của Hứa Tô, hiện tại đang làm việc dưới cờ Hà Tổ Bình.
Rời khỏi đài MC, trước khi khởi động chiếc Cayenne, Hứa Tô lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kiện, hắn nói chắc chắn ông đã nghe đến chuyện lão Cù, chúng ta là anh em, không thể dựa vào một cái miệng để kéo cậu ấy ra, ít nhiều gì cũng vì cậu ta mà làm chút chuyện đi.
Hàn Kiện hàm bạnh mặt to, mắt nhỏ mũi phồng, còn đeo thêm cặp kính quanh năm, tướng mạo thừa trung hậu lại thiếu nhạy bén, đầu óc cũng không linh hoạt, cả phòng ký túc có bốn người thì anh ta là loại bùn nhão không trát được tường nhất. Trong trường, mỗi lần thi cử thì đều phải nhờ vào Hứa Tô giúp đỡ mới qua được, tốt nghiệp xong lăn lộn cũng không ra đâu vào đâu, vậy nên không kén chọn vụ án gì, thượng vàng hạ cám có bao nhiêu nhận bấy nhiêu, chỉ mong đủ ăn qua ngày. Hứa Tô không nghĩ một người như vậy có thể lật án thay Cù Lăng, nhưng hắn nghĩ hai người đi dạo quanh khu dân cư nơi vụ án phát sinh, chưa biết chừng lại phát hiện được thêm cái gì.
Hứa Tô lái xe đi đón Hàn Kiện, Cayenne dừng lại trước cửa khu nhà. Hàn Kiện đi tới, đầu tiên là kinh ngạc, kế đó là phấn khích, đỏ mắt đi vòng quanh chiếc xe của Hứa Tô: “Thời buổi bây giờ làm hậu cần mà còn kiếm ngon nghẻ hơn cả luật sư à? Đãi ngộ bên Quân Hán mấy người tốt thế?”
Hứa Tô lái xe trên đường còn xót tiền xăng, thế nhưng lúc này sĩ diện trồi lên, hắn nhướng mày nói: “Xe này cũng thường thôi, mua bừa đấy.”
Lên xe, Hàn Kiện cảm ơn trước, nói rằng ông đã giúp tôi rất nhiều trong vụ án lần trước.
Nhớ lại Hàn Kiện khi vừa mới vào nghề đã gặp phải một vụ án cưỡng hiếp, mặc dù vụ án không được thẩm tra xử lý công khai nhưng lại có họ hàng trực hệ tại tòa, trên tòa anh ta khua môi múa mép linh tinh nào “đâm vào” nào “xuất tinh”, khiến cho mẹ của bị hại nhảy dựng lên chửi đổng anh ta là loại “súc vật”, là “lưu manh”. Từ nhỏ đến lớn Hàn Kiện chính là loại người thật thà chất phác, chỉ nói chuyện với con gái thôi mà cũng đỏ mặt, lại vì không đủ kinh nghiệm nên bị chửi một câu là không cãi lại nổi. Đương sự của anh ta cũng là một thanh niên còn trẻ, sợ đến độ mặt mày tái nhợt suýt ngất trên tòa, nhân viên công tố thương cảm đề nghị tạm hoãn phiên tòa để thẩm tra lại, vừa khéo cũng để cho Hàn Kiện tranh thủ mà điều chỉnh tâm lý. Hàn Kiện tìm Hứa Tô xin giúp đỡ, hồi đi học Hứa Tô là đứa thông minh, dù chỉ dùng thông minh đó để yêu đương nhưng thành tích vẫn rất tốt.
Hứa Tô nghe anh ta kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối thì chửi anh ta là đồ não lợn. Hắn uể oải nói trong số người nhà đương sự của ông có bà cô họ hàng nào lợi hại không, mời bà ấy cùng tham gia phiên tòa chẳng phải được rồi sao. Về sau Hàn Kiện làm theo lời Hứa Tô nói, để bà dì của đương sự cũng đến tòa nghe xét xử, đối phương chửi nhau với mẹ bị hại ngay tại tòa, khí thế ngất trời gà bay chó chạy, cuối cùng cả hai cùng bị cảnh sát tư pháp mời ra ngoài.
Từ đó về sau, phàm là những khi Hàn Kiện bí cách thì đều hỏi xin ý kiến của Hứa Tô, mà lần nào cũng có tác dụng.
“Chuyện nhỏ thôi, giải quyết được là được rồi.” Hứa Tô là một người rất sĩ diện, vừa nghe người ta tâng bốc là sẽ đắc ý, hắn cười phổng cả mũi, nhưng vừa nghĩ đến Cù Lăng thì lại không cười nổi nữa.
“Sao thế? Bảo biến sắc là biến sắc luôn, nghĩ gì vậy?” Hàn Kiện hỏi hắn.
“Nhớ đến Hammurabi chứ còn gì khác được nữa.” Hứa Tô nghĩ một lúc rồi đưa ra đề nghị, Hà Tổ Bình cũng là một trong những luật sư tranh tụng án hình sự hàng đầu quốc nội, nếu ông ta có thể nhận vụ án của Cù Lăng thì có khi lại lật kèo được trong phiên phúc thẩm.
Hàn Kiện lắc đầu thở dài: “Không được đâu, không nhận nổi nữa, thầy tôi bệnh rồi.”
Hứa Tô bỗng nhớ ra gì đó: “À mà có phải thầy ông bảo một người phụ nữ tới tìm chú tôi, người phụ nữ đó ngày nào cũng chỉ mặc một cái sơ mi hoa rách nát, giọng thì oang oang, trông rất nghèo khổ không?”
“Thầy tôi cũng vì vụ án đó mà đổ bệnh đấy.” Hàn Kiện lắc đầu thở dài càng nhiều, “Người phụ nữ đó tên là Thái Bình, con trai của chị ta tên là Cao Hoa, đúng là trong nhà nghèo lắm, chồng chỉ là một lái xe vận tải, trong thời gian chạy xe thì gặp sự cố, bản thân chết chưa nói lại còn phải bồi thường toàn bộ. Tiểu Cao thương mẹ vất vả nên đi bán đồ trên Wechat để phụ giúp gia đình, chính là bán mấy cái súng hàng nhái đó. Ai ngờ đâu bị tóm, kết tội mua bán trái phép súng ống, sơ thẩm tuyên án tù chung thân, phúc thẩm tuyên y án, đã đi tù hơn ba năm rồi. Hiện tại ngay chính Thái Bình cũng bị bệnh, ung thư thanh quản, vừa phải chữa bệnh vừa kêu oan cho con trai, lần trước chị ta tìm được thầy tôi. Thầy tôi rất coi trọng vụ án này nên đêm nào cũng thức viết đơn khiếu nại, ép cho bản thân cũng kiệt sức theo.”
“Thế nên thầy ông mới muốn tìm chú tôi, nhờ lão nhận vụ này à? Nhưng tại sao cứ phải là chú tôi, nhiều luật sư có thể lên tòa như thế, chẳng phải hai người bọn họ tuyệt giao rồi à?”
“Nếu không bần cùng bất đắc dĩ thì cũng sẽ không tìm Phó Vân Hiến đâu. Thứ nhất là tội phạm liên quan tới súng là mục tiêu trấn áp trọng điểm của đất nước, tôi nhớ chú của ông đã từng sửa đổi bản án trong một vụ kiện tương tự, cũng là trường hợp thành công đòi được bồi thường từ nhà nước,” Hàn Kiện gãi đầu, ngại ngùng nở nụ cười, “thứ hai, chẳng phải Phó Vân Hiến rất thân với chánh án toà án nhân dân cấp cao của tỉnh đó còn gì.”
Hứa Tô biết, Bộ công an đã ban hành “Tiêu chí nhận dạng để gây ra thương tật của súng” vào năm 2007, so sánh động năng riêng của nòng súng với 1.8J/cm2 được coi như tiêu chí nhận dạng súng ống, cho đến hôm nay, năm nào cũng có rất nhiều những người buôn bán hoặc tàng trữ súng giả đã bị kết án vì tiêu chí này, vụ án vừa không điển hình lại vừa không có khả năng bào chữa gì, dù cho luật sư có là Phó Vân Hiến thì cũng không thể lật lại bản án được.
Huống hồ dù có thể lật án đi nữa, Phó Vân Hiến của hiện tại cũng sẽ không bao giờ nhận loại vụ án này. Vì nó quá nhỏ.
Hứa Tô cũng biết Hà Tổ Bình vẫn luôn hô hào sửa đổi lại tiêu chí nhận định súng ống hiện hành, nhưng hắn cho rằng không thể có chuyện đó: “Cãi tiêu chí nhận định của quốc gia thì khác nào làm loạn một cách ngớ ngẩn, chẳng thà đổi hướng suy nghĩ, phân tích từ động cơ phạm tội và ác ý chủ quan của Cao Hoa?”
Hàn Kiện lắc đầu: “Vấn đề ở đây này, Cao Hoa đăng quảng cáo trên Wechat của mình rằng súng giả của cậu ta có thể bắn vỡ chai bia, sau đó thuyết minh bên dưới cũng khoe khoang là súng của mình uy lực thế nào, vậy nên mới bị công tố viên nhận định là cậu ta có ác ý chủ quan gây thương vong.”
Hứa Tô nói: “Chai bia đung đưa mạnh không cần súng bắn cũng nổ, đây chỉ là một loại thủ đoạn đẩy doanh số thôi.”
“Thầy tôi cũng nói thế.” Hàn Kiện thật sự phục Hứa Tô, lại thở dài nói, “Ông không đi làm luật sư tiếc thật đấy, sao ông không thi