Trước khi xuất phát, Hứa Tô gọi điện thoại cho trợ lý của Trịnh Thế Gia là Đới Thụy. Hứa Tô từng gặp Đới Thụy mấy lần, mặt mày rất kỳ quái, nhìn mặt nghiêng thì giống như Ngô Ngạn Tổ, mà nhìn chính diện thì lại xấu ma chê quỷ hờn, nghe đâu là con lai, chẳng qua rõ ràng là thuộc loại con lai khuyết điểm.
Đới Thụy bảo hắn tới thẳng sân bay đón người, Hứa Tô biết Trịnh Thế Gia chưa có nhà tại thành phố S nên mới tốt bụng hỏi thêm một câu, đặt khách sạn nào rồi?
Đới Thụy bên kia nói năng chẳng hề nể nang, phê bình Hứa Tô làm việc trúc trắc còn lắm lời, nói là ông lớn nhà chúng tôi còn phải ngủ ở khách sạn hay sao, đêm nay ông lớn nhà chúng tôi sẽ ngủ ở nhà luật sư Phó.
Lại còn ông lớn nhà chúng tôi cơ, nghe có mắc mửa không. Hứa Tô giận nhưng không dám nói gì, thầm chửi mấy câu trong bụng, cúp máy cái rụp chẳng nói thêm câu nào. Hắn cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi ra cửa, lại bỗng lộn về dặn dò trợ lý Ngải Đạt của mình: “Cô đặt khách sạn cho Trịnh Thế Gia đi, Four Seasons hay Marriott đều được, đặt gần chỗ ông chủ chút.”
Ngải Đạt nhanh chóng nhấc ống nghe điện thoại bàn lên chuẩn bị đặt khách sạn, lúc cuối còn lén liếc mắt nhìn Hứa Tô. Cái nhìn này chứa đầy hàm ý, bao gồm cả xem thường kẻ bại trận, thương hại kẻ yếu đuối, lại cũng đồng cảm với người thất thế, hả hê với kẻ bất hạnh… Hứa Tô đọc được hằng hà sa số hàm ý trong ánh mắt này của Ngải Đạt, nhưng lại coi như không thấy không biết, ung dung đi ra cửa.
Đến sân bay đúng giờ, đang chuẩn bị đón người thì chẳng hiểu một đám con gái từ đâu nhảy ra, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cười tươi roi rói đồng loạt xông lên vây lấy Trịnh Thế Gia. Trịnh Thế Gia duy trì dáng vẻ nên có của một tên tuổi lớn, kéo thấp vành mũ, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra ánh mắt u buồn, tỏ ra rất chu đáo quan tâm fan, nào là chữ ký, ảnh chụp chung rồi ôm ấp, muốn gì được đó.
Tháng tư là thời điểm trời đã chuyển sang nắng ấm nhưng vẫn còn se lạnh, Hứa Tô mặc phong phanh, ngậm thuốc lá chờ bên ngoài phi trường, lạnh tới mức run lập cập. Nhìn Trịnh Thế Gia đằng xa bị đám con gái bu quanh, lòng thầm nói bản thân y hệt như thái giám cõng phi tử lên long sàng thời xưa, nếu không phải tiền lương ngon nghẻ thì mẹ nó hắn đã dẹp lâu rồi!
Dây dưa khoảng nửa tiếng mấy cô em kia mới thỏa mãn, vòng vây dần tản đi, hiện ra một khe hở. Cuối cùng Trịnh Thế Gia xuyên qua khe hở đó bước nhanh lên xe Hứa Tô, vẫy tay với các fan đang đuổi theo.
Hứa Tô liếc mắt nhìn Trịnh Thế Gia, chỉ nhìn đường nét thôi cũng biết ngoại hình người này rất đẹp. Hắn hỏi cậu ta: “Lên xe vẫn đeo khẩu trang à?”
Trịnh Thế Gia gật đầu: “Dị ứng.”
Hàn huyên mấy câu đơn giản, tán gẫu về cá mú ở Ko Samui và đoàn xiếc Cirque du Soleil ở Las Vegas, mà về cơ bản toàn là Hứa Tô nói, Trịnh Thế Gia đôi khi đáp lại đôi câu, nhưng chính ra cũng tạm được, không có cái tật bị fan não tàn chiều cho kiêu căng tự phụ, thái độ khách sáo hơn quản lý của cậu ta nhiều.
Nhà Phó Vân Hiến nằm ở khu biệt thự đắt nhất thành phố S, tên cũng cực kỳ khí khái, là “Ôn Du Kim Đình”, hệ thống sông tự nhiên rộng hàng trăm mẫu uốn lượn bên trong, cây cối xanh tươi cạnh bên những cây cầu đủ màu sắc, khung cảnh dễ khiến lòng người say mê. Căn nhà này là ban đầu do hắn và Phó Vân Hiến cùng chọn. Khi mua thì là nhà sang tay nhưng chủ cũ chưa ở ngày nào, cần tiền gấp nên mới bán giá thấp hơn thị trường. Ban đầu Phó Vân Hiến không định mua, loại người như y có mới nới cũ, không thích những thứ đã từng dính dáng tới người khác, nhưng Hứa Tô thì lại nhắm vào bến tàu tư nhân được trang bị cho những biệt thự ven sông, nằng nặc đòi Phó Vân Hiến phải mua cho bằng được. Ai mà ngờ sau gần hai năm thì giá nhà tăng cao, giá bán ra khi ấy phải gấp cả chục lần giá mua vào, Hứa Tô đắc ý trước mặt Phó Vân Hiến rất nhiều lần, hỏi y rằng tôi nhắm đất chú chi tiền thế này có tính là đầu tư chung không?
Lần nào Phó Vân Hiến cũng cười nói, vậy coi như một nửa của cậu.
Hồi ức của Hứa Tô về căn nhà này vừa đi được mấy vòng thì đã tới nơi. Xác nhận xung quanh không có fan và săn ảnh, Trịnh Thế Gia mới bỏ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tinh tế như điêu khắc.
Dị ứng con khỉ, khóe miệng của cậu ta bị rách da, rõ ràng là dấu vết đeo dụng cụ SM khóa miệng*.
Hứa Tô lấy hành lý cho Trịnh Thế Gia, liếc mắt nhìn cậu ta đầy thương cảm, thầm nghĩ ngôi sao lớn thì sao, chẳng phải cũng bị người ta ăn xong phủi sạch, bị chà đạp lăng nhục chẳng còn tôn nghiêm hay sao.
Nhưng nếu đứng từ vị trí khác mà nghĩ thì hắn lại không vui. Hứa Tô biết năng lực của Phó Vân Hiến tốt bao nhiêu thì tính cách lại tệ bấy nhiêu, đã vậy y còn có một cái tật, chính là thích giày xéo người ta trên giường.
Sau khi đưa người đến, Hứa Tô bỗng không định đi. Đỗ xe gần cổng lớn của căn biệt thự nhà họ Phó, rít một điếu thuốc trong không gian bí bách kín bưng, vừa rồi xe chạy qua một con đường gập ghềnh sỏi đá nên lại kêu long sòng sọc, Hứa Tô thầm nghĩ phải đi đâu kiếm một khoản mà đổi con xe mới thôi.
Chẳng bao lâu sau thì Ngải Đạt gọi điện đến bảo là đã đặt xong phòng khách sạn, cũng gửi cho quản lý của Trịnh Thế Gia theo lời hắn dặn.
Ngải Đạt thấy hơi oan ức, kêu là đầu bên kia trách móc cô bao đồng, Trịnh Thế Gia đã chuẩn bị chuyển vào ở chung với ông chủ rồi.
Hứa Tô nói thẳng cho cô rằng không thể nào đâu. Hắn theo Phó Vân Hiến ngần ấy năm, hiểu rõ tính cách và sở thích của y hơn bất cứ ai, Phó Vân Hiến cực ít khi đưa người về căn nhà này, lại càng không có chuyện cho ai ngủ lại.
Ngải Đạt “Ồ” một tiếng, kéo dài âm cuối một cách quái gở, tỏ vẻ cực kỳ không tin tưởng lời cậu nói.
“Hay cá cược đi?” Hứa Tô vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà Phó Vân Hiến, bỗng bực bội không rõ lý do, “Nếu cô thắng thì tăng hai mươi phần trăm lương, cô mà thua…”
Ngải Đạt lanh miệng đáp một câu: “Một tháng em kiếm được bao nhiêu đâu, thua cũng không được trừ lương.”
“Không trừ lương cô.” Hứa Tô nghĩ một lát lại nói, “Phạt cô mặc váy ngắn che mỗi mông một tháng.”
“Xì, dơ dáy!” Như thể tiền lương đã đến tay, Ngải Đạt thỏa mãn cúp máy.
Không chỉ Ngải Đạt mà toàn bộ văn phòng Quân Hán đều nhận định hắn và Phó Vân Hiến có gì đó với nhau, nhưng giờ ông chủ chỉ quan tâm tình mới cười, sao còn màng đến tình cũ khóc than. Bọn họ đều cảm thấy hắn đáng thương.
Hứa Tô cũng chẳng buồn giải thích. Có câu gì ấy nhỉ? Bạn mãi mãi không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ. Người khác thích bàn tán thì là chuyện của họ, bị người ta đàm tiếu cũng mất được miếng thịt nào đâu, hắn còn có thể cáo mượn oai hùm, tốt biết bao nhiêu.
Huống hồ rốt cuộc có “gì đó” không, bản thân Hứa Tô cũng không nói rõ được.
Sau khi Hứa Văn Quân chết, Hứa Tô