Tháng tư thời tiết hay thay đổi, chỉ vừa mới nắng chang chang mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã vội trở mặt. Sắc trời bỗng nhiên âm u, mưa xối như trút nước, xuyên qua những phiến lá cây long não đánh lên mui xe, phát ra tiếng rào rào.
Hứa Tô ngồi trong cái xe vừa chật vừa cũ của mình, nấp dưới bóng cây tránh người phát hiện, nhìn chiếc Mercedes-Benz màu đen của Phó Vân Hiến tiến vào Ôn Du Kim Đình. Không thấy bóng người, có lẽ đã xuống gara dưới hầm rồi đi thẳng vào nhà qua lối thang máy.
Chẳng bao lâu sau, đèn tầng hai sáng lên, ánh sáng xuyên qua một loạt những khung cửa sổ sát đất đóng kín im lìm. Dường như có bóng người lướt qua cửa sổ, nhưng vì cách xa quá nên cảm giác không chân thực.
Đó là phòng ngủ của Phó Vân Hiến.
Hứa Tô mỏi mòn chờ trước khu nhà cao cấp gần hai tiếng, trong thời gian đó cũng cẩn thận mà ngẫm nghĩ, cái nghề luật sư này dù bên ngoài có tâng bốc giỏi giang ra sao, bản chất thì vẫn là ngành dịch vụ, Phó Vân Hiến không thể so được với mấy ông trùm bất động sản châu Á Thái Bình Dương hở tí ra là làm giá, đối với một Trịnh Thế Gia đang trên đà nổi tiếng, mỗi lần làm đại diện phát ngôn phải lên tới hàng ngàn hàng vạn, nhiêu đây danh tiếng và thu nhập cũng chẳng đủ để đoái hoài. Mà mấy năm nay dù bên cạnh Phó Vân Hiến người qua kẻ lại, trai gái si mê y nhiều như một đội quân, nhưng y cũng không hề dùng nửa thân dưới của mình mở ra con đường thăng quan tiến chức.
Vậy nên nói cách khác, giữa bọn họ chẳng màng tới chút danh lợi của đối phương, nếu không phải là làm tình sung sướng, có khi lại là tình yêu đích thực.
Phần lớn luật sư đều là người đã thành tinh, tu luyện được tới cấp bậc của Phó Vân Hiến thì ít nhất cũng phải có ngàn năm đạo hạnh, trước mặt y chẳng có loại mưu đồ nịnh bợ nào mà không bị nhìn thấu, chẳng có loại yêu ma quỷ quái nào mà không hiện nguyên hình. Hứa Tô nhớ tới cái câu “Lành ít dữ nhiều” hắn đọc được trên Hoàng Lịnh sáng nay trước khi ra đường, bỗng cảm khái chút đỉnh, rốt cuộc thế giới này cũng là nơi kẻ cắp gặp bà già, một lão già khốn kiếp như thế vậy mà lại bị một tên mặt trắng tai tiếng thối nát mê hoặc cho say như điếu đổ, cuối cùng thành chân ái.
Hứa Tô cắn thuốc lá tiếp tục chờ trong xe, thoáng ngẩng đầu lên, hai mắt lom lom nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của Phó Vân Hiến trên tầng hai. Bên ngoài mưa to, hắn không hạ kính xe xuống, khói đặc vấn vít không tan trong không gian xe nhỏ hẹp, khiến cổ họng cũng nhói đau. Hứa Tô cũng chẳng biết mình đang chờ đợi cái gì. Điếu Song Hỉ đỏ trong tay đã cháy gần hết chỉ còn lại phần đầu lọc, hắn vẫn còn trong cơn nghiện, đưa tay tìm bao thuốc lá trong túi quần thì mới nhận ra hết thuốc. Thuận tay lấy điện thoại ra xem, có bảy cuộc gọi nhỡ, đều là từ số lạ. Điện thoại Hứa Tô để chế độ vừa chuông vừa rung, điện thoại gọi đến là ầm ầm như chuông và khánh cùng đập với nhau, nhưng vừa rồi hắn vẫn chăm chú nhìn về phòng ngủ của Phó Vân Hiến, ấy vậy mà không hề nhận ra.
Mười một giờ năm phút.
Trịnh Thế Gia còn chưa đi ra, xem ra lão già khốn kiếp kia thật sự định cho tên đó ở lại. Hứa Tô cảm thấy hơi bực, thầm nhủ chú ở chung với người khác đã có sự đồng ý của tôi chưa, nhà này có nửa phần của tôi mà.
Đang chuẩn bị mở động cơ bỏ đi thì cổng nhà họ Phó bỗng mở ra, Trịnh Thế Gia đội mưa đi tới, kéo theo vali hành lý, vẻ mặt giận hờn, oan ức lại chẳng biết làm sao.
Tiếng động cơ của cái xe nát rất vang, như pháo nổ đùng đùng vừa khéo khiến người ra cửa kia chú ý, Trịnh Thế Gia hướng ánh nhìn hoang mang về hướng Hứa Tô đang nấp, sau khi nhận ra đối phương là ai thì sự u oán ác liệt lập tức lại trào lên trong ánh mắt. Hứa Tô không còn chỗ trốn, đành phải chấp nhận xuống xe đón người. Hai người không mang ô, chẳng bao lâu sau đã ướt nhèm nhẹp vì mưa to, nhưng lại cứ thế trừng mắt nhìn nhau đầy tẻ nhạt. Một lát sau, Hứa Tô đón lấy vali của Trịnh Thế Gia, nói: “Tại nghĩ có thể cậu muốn dùng xe nên tôi chưa đi vội.”
Trịnh Thế Gia đi về hướng Hứa Tô, nương theo ánh đèn đường, có thể thấy được vết rách da trên khóe miệng cậu ta rách sâu hơn, vết dây trên cổ hằn rõ, dáng đi hơi khập khiễng.
Biết được có chuyện gì mới xảy ra ở trong phòng ngủ chính của nhà họ Phó, Hứa Tô cảm thấy lạnh sống lưng, nhanh chóng đổi hướng đi về phía sau xe.
Trịnh Thế Gia hỏi: “Ai bảo anh đặt khách sạn?”
Hứa Tô cho vali vào cốp sau, cười với Trịnh Thế Gia: “Tôi đặt hộ cậu đấy, Sheraton trên đường Chi Giang Bắc, gần chỗ ông chủ lắm.”
Trịnh Thế Gia tự mở cửa xe của Hứa Tô, nhíu mày với đống khói mù bên trong: “Bảo sao Vân Hiến coi trọng anh, chu đáo phết đấy.”
Hứa Tô xua khói trong xe đi cho cậu ta, nói: “Chắc chưa đến độ coi trọng đâu, tôi là một thằng chạy vặt giỏi mà, hiểu được suy nghĩ của ông chủ là bổn phận thôi.”
Trịnh Thế Gia “Ừ” một tiếng chẳng rõ lý do rồi ngồi lên xe.
Mưa xuân thất thường khi cần cù khi lại biếng nhác, sau khi bọn họ lên xe, rõ ràng mưa đã nhỏ đi nhiều. Hứa Tô mở toàn bộ cửa xe, chạy qua từng hàng từng hàng cây long não dày đặc rậm rạp, hương thơm hăng và mạnh lan tỏa khắp nơi bên trong Ôn Du Kim Đình.
Sau khi lên xe, Trịnh Thế Gia không có được sự cho phép của Hứa Tô đã tự tiện lục lọi đồ vật của hắn. Cậu ta móc ra được một cuốn “Giải thích tóm lược Kinh Kim Cang” từ trong hốc đựng găng tay, trông còn mới đến bảy tám phần, có vẻ như người này tín Phật. Trịnh Thế Gia tiện tay lật hai trang, đều là những lời răn dạy của Phật: “Anh còn chưa tốt nghiệp đại học mà cũng đọc ‘Kinh Kim Cang’ á?”
“Thì chính vì không hiểu thì mới phải đọc ‘giải thích tóm lược’ đấy thôi.” Hứa Tô đưa mắt nhìn cuốn sách kia, sau đó lại quay về nhìn đường, “Tình cờ tiệm sách giảm giá nên tiện tay mua, lật bừa mấy trang ấy mà.”
Tay Trịnh Thế Gia vẫn không dừng lại, tiếp tục lục sâu hơn, lấy ra một cuốn “Đại cương Ôn tập Tư pháp Quốc gia”, đã bị lật nát bét.
Hứa Tô đưa một tay đang đặt trên vô-lăng đoạt cuốn sách về, lúng túng lắp ba lắp bắp như trộm bị bắt quả tang: “Cũng… đọc bừa thôi…”
Trịnh Thế Gia hừ một tiếng lạnh nhạt, không thèm nói gì nữa. Rõ ràng ngôi sao lớn đã trở nên trầm lặng hơn nhiều so với lúc tới đây, Hứa Tô hiểu lý do tâm trạng người này không tốt, không dám huỵch toẹt ra cũng chẳng tiện tiếp lời, hắn vươn tay mở loa trên ô tô, bài hát hắn thích nghe vang lên –
Hứa Nguy là ca sĩ mà Hứa Tô