Trước khi Hứa Tô xuất hiện, Phó Vân Hiến đang ngồi trong phòng VIP ở tầng hai của hộp đêm cùng với một người bạn cũ, xem biểu diễn ở phòng lớn xuyên qua cánh cửa kính sát đất. Căn phòng tên là “Biển Sao”, tên giống một loại rượu, trang hoàng rất tráng lệ, giống như cung điện của Louis XV.
Người biểu diễn đêm nay là một ca sĩ đã hết thời nhiều năm, tên thật là Điền Lệ, nghệ danh là Điền Hi, thời còn trẻ cũng đã từng nổi tiếng gần xa, còn được lên cả chương trình cuối năm, giờ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn eo thon ngực mẩy, gương mặt mỹ miều, không hề thua kém những ngôi sao trẻ hiện nay. Bà ta cũng có lai lịch, hát ở đây không phải để kiếm sống mà chỉ vì đam mê, trong giới đồn rằng bà ta là vợ của đại ca xã hội đen.
Vị đại ca xã hội đen đó lúc này đang ngồi trong “Biển Sao”, mái tóc bạc cố ý tẩy, tướng mạo gầy gò, cử chỉ tao nhã nhưng giữa lông mày có một vết sẹo màu đỏ đậm rất nhỏ, trông như Quan Công, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là chữ Xuyên (川), đôi mắt đằng đằng sát khí, khiến người ta không rét mà run chẳng rõ lý do. Tên lão là Hồ Thạch Ngân. Nếu là ngày trước, thì đây chính là Hoàng Kim Vinh hoặc là Đỗ Nguyệt Sênh.
*Hoàng Kim Vinh sinh tại Tô Châu Giang Tô, có biệt danh là Hoàng Mặt Rỗ, là ông trùm Thanh Bang Hội ở Thượng Hải cũ.
Đỗ Nguyệt Sênh thường được biết tới với biệt danh “Đỗ Đại Nhĩ” là một trùm Xã hội đen và Tưởng Giới Thạch chống Cộng sản trong những năm 1920, và cũng là một nhân vật tương quan trọng trong Chiến tranh Trung-Nhật.
Nơi này cũng là của Hồ Thạch Ngân. Trong phòng còn có vài người khác ngồi cùng các vệ sĩ, những người này không cần biết là bao nhiêu tuổi, ai cũng đều cung kính gọi Hồ Thạch Ngân là Tứ gia, chỉ có Phó Vân Hiến không hề xu nịnh gọi lão là Hồ tổng, bọn họ kém nhau gần hai mươi tuổi, lại gọi nhau như ngang hàng vai vế.
Phó Vân Hiến biết đến Hồ Thạch Ngân có thể coi như định mệnh an bài gặp quý nhân, Hồ Thạch Ngân có quan hệ rộng, giới hắc đạo thì khỏi nói, ngay đến bạch đạo cũng phải nể lão mấy phần, những năm đầu hành nghề của Phó Vân Hiến cũng đều nhờ vào quan hệ với “Tứ gia” này, truy ra ngọn nguồn vụ án, có vậy mới vững được bước chân trong giới tranh tụng án hình sự.
Có câu cơ hội luôn dành cho những người chuẩn bị sẵn sàng, quý nhân bận rộn cũng không phải ra đường là có thể gặp. Hồi đó Phó Vân Hiến đang chịu trách nhiệm một vụ án lừa đảo gây quỹ thay cho ông chủ ở Tây Nam, trong quá trình điều tra và thu thập chứng cứ, y phát hiện tác phong phá án của cơ quan công an địa phương rất thô bạo, việc tra tấn bức cung là bình thường. Y yêu cầu bị cáo vạch thấy vết thương của mình ra ngay trước tòa, nộp đơn xin miễn trừ với lời khai hùng hồn. Sau khi hoãn phiên tòa, công an không vui, kiểm sát căm giận, luật sư Phó còn trẻ lại thân cô thế cô bị cưỡng ép mời tới “uống trà”.
Đối phương vốn nổi giận đùng đùng “biện hộ” rằng vì phạm nhân làm loạn nên mới ra tay, sau đó lại chất vấn y đang cố xúi giục phạm nhân sửa lời khai, bảy tám cảnh sát tướng mạo hung hãn đi tới gần y, xem chừng cũng đang chuẩn bị tra tấn bức cung, ép y phải sửa lời hoặc là bản thân cũng vào tù.
“Các người ‘mời’ tôi tới đây cũng không có đầy đủ thủ tục triệu tập hợp pháp.” Đám cảnh sát ngày một tới gần, Phó Vân Hiến rất bình tĩnh tiến lên hai bước, giơ chân đá vào một cái ống xả thông ra bên ngoài.
“Cái chân này vừa mới gãy thôi, nếu hôm nay các người dám đụng đến tôi, tôi sẽ tiếp tục bẻ gãy nó -” Y cười lạnh, “Chỉ cần các người không giết được tôi, chúng ta sẽ đối đầu đến cùng trước tòa.”
Thực ra Phó Vân Hiến lừa bọn họ, nhưng lừa rất thật, rất độc địa. Gãy chân thì sẽ rất dễ gãy tiếp, gãy xương đùi sẽ cấu thành thương tích nhẹ và đã đạt tiêu chuẩn về tội cố ý gây thương tích. Người đi uy hiếp lại bị uy hiếp ngược, luật sư tranh tụng án hình sự vẫn thường xuyên qua lại nơi này, phần lớn ai cũng đều cúi đầu khom lưng vâng vâng dạ dạ, những cảnh sát kia chưa từng gặp một kẻ chán sống liều mình như thế, chết trân tại chỗ hồi lâu, vậy mà sau đó lại thả người.
Sau khi các bằng chứng bất hợp pháp được loại trừ, cuối cùng ông chủ nhỏ kia cũng được trắng án, người nọ cực kỳ cảm kích Phó Vân Hiến, qua nhiều người cuối cùng cũng giới thiệu được y cho Hồ Thạch Ngân.
Lúc ấy Hồ Thạch Ngân cũng đang vấp phải một chuyện, là một chuyện liên quan tới tính mạng.
Từng có một bài hát rất hay, sóng dâng, sóng trào, sông dài ngàn dặm vẫn còn chảy xiết, giai điệu thì vẫn sâu sắc như xưa, mà thời đại thì đã không còn là thời đại ngày ấy. Quyết tâm chống tội phạm của đất nước ngày càng cương quyết, nước lũ không thể chống, tình thế không lạc quan, Hồ Tứ gia có thể đạt đến địa vị ngày nay, đương nhiên phải thấm nhuần đạo lý “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, biết rằng Trung Quốc sẽ không thể có lại Hoàng Kim Vinh hay Đỗ Nguyệt Sênh nào nữa, thức thời tẩy trắng mới có thể tránh tai họa.
Dưới tay Hồ Thạch Ngân có một người tên là Hồng Triệu Long, giang hồ vẫn hay gọi là “Xuất Lâm Long”, cùng biệt danh với một nhân vật trong Thủy Hử, đủ để thấy là người có địa vị cao. Gã nhận ra Hồ Thạch Ngân có ý định giải tán huynh đệ để làm chuyện đàng hoàng, chửi lão là Tống Giang, còn định xúc phạm bề trên, tranh thủ cơ hội cướp ngôi giành quyền.
Hồ Thạch Ngân nghĩ ra chủ ý “một mũi tên trúng hai đích”, vừa khéo dùng Hồng Triệu Long để quy phục chính quyền, đã mượn dao giết người lại còn lấy công chuộc tội, nói một cách đơn giản thì chính là bán đứt người anh em đã từng xả thân liều mạng vì mình. Để tránh việc đối phương có cơ hội cắn ngược lại, kéo cả bản thân xuống nước, lão đã mời một đoàn luật sư hoành tráng nghiên cứu chứng cớ trong tay, Phó Vân Hiến chính là một thành viên trong đoàn luật sư đó.
Cuối cùng rất nhiều người đi theo Hồng Triệu Long làm loạn đã bị bắn chết, dù Hồng Triệu Long có bán hết của cải dốc hết sức mình thì vẫn bị kết án với bốn tội danh, nào là tội tổ chức và cầm đầu một tổ chức có tính chất xã hội đen, rồi thì tội tàng trữ súng đạn trái phép, tóm lại là bị kết án chung thân, miễn cưỡng giữ lại được cái mạng.
Còn Hồ Thạch Ngân thì thoát êm.
Câu chuyện tới đây vẫn chưa là gì. Hồng Triệu Long có một đứa con trai độc đinh tên Hồng Duệ đang du học nước ngoài, biết cha mình gặp chuyện thì lập tức về nước, chàng trai mới bước sang tuổi hai mươi không rành thế sự mà nhiệt huyết lại có thừa, vì báo thù mà dám bỏ tiền ra tìm mấy người tới dạy dỗ Hồ Thạch Ngân.
Tiền thưởng lớn tự khắc kẻ gan lớn sẽ xuất hiện, nhưng những kẻ gan lớn tay cầm dao rựa gậy sắt đó chẳng những không đánh được Hồ Thạch Ngân mà ngay cả một tên lâu la bên cạnh Hồ Thạch Ngân cũng không mảy may trầy xước.
Hồ Tứ gia cực kỳ căm tức vụ này, lo lắng thằng điên Hồng Duệ kia chưa thỏa mãn thì sẽ còn bám không nhả. Nhưng từ trước đến giờ, đấu đá nội bộ đều là chuyện người trong giang hồ khinh thường nhất, huống hồ lão đã được chiêu an*, trong thời điểm mấu chốt này không thể ra tay thật sự giết con người ta. Vậy nên cùng ngày Hồng Duệ cho người đến đánh nhau, lão đã chỉ vào tên lâu la kia của mình, hỏi đám luật sư đi theo rằng có cách nào để thằng con giống như thằng bố, cũng tống được vào tù không.
*Kêu gọi giặc cướp hàng phục để được an ổn. Sau đời Tống Kiếm Viêm, ngoài dân gian có câu: Muốn được làm quan thì giết người, đốt nhà rồi để cho nhà nước chiêu an, vì thời bấy giờ những quân sát nhân cướp của đốt nhà đều được chiêu an và cho quan chức. Trong Thủy Hử cũng đề cập đến việc triều đình chiêu an 108 anh hùng Lương Sơn.
“Hiện tại chủ trương trị quốc theo pháp luật, vậy chúng ta cũng nên làm việc theo luật pháp.” Hơi thở giang hồ của Hồ Thạch Ngân không hề thay đổi, lão nói đầy hào hùng, “Ai nghĩ ra cách trước thì thưởng lớn.”
Đám luật sư nhìn người bị thương, đồng loạt tỏ vẻ thương tích như vậy nhẹ quá, khả năng cao là sẽ không phải ngồi tù, cùng lắm cũng chỉ bị phán cố ý gây sự.
Tại địa bàn của xã hội đen, súng dao gậy gộc là chuyện quá bình thường. Phó Vân Hiến nhặt cái gậy sắt dưới đất lên, đi tới trước mặt tên lâu la rồi hỏi: “Đánh cậu kiểu gì?”
“Ban đầu còn hò hét kêu đánh kêu giết đuổi tôi trên đường lớn, sau đó lại dồn tôi vào trong một con hẻm nhỏ, cũng may mà tôi đã từng chinh chiến với Tứ gia, cũng chỉ bị trầy xước nhỏ, về sau lại tìm được cơ hội chuồn đi, bắt xe bỏ chạy -“
Còn chưa nói hết, Phó Vân Hiến đột ngột giơ tay nện một gậy cực mạnh xuống đầu người kia.
Người đó hét lên rồi gục xuống.
Y vẫn không hề dừng tay giữa tiếng hô hoán của đám người, y cúi đầu, cực kỳ bình tĩnh bổ thêm hai gậy lên đầu đối phương.
“Thuê người giết người, gây thương tích nặng, vẫn là cố ý giết người.”
Lúc đó đã là ba năm sau cái chết của Hứa Văn Quân, Phó Vân Hiến cũng vừa mới có chỗ đứng ở tuổi ba mươi, y ném cây côn nhuốm máu xuống, nâng tay lau vết máu trên mặt, không có bất cứ biểu cảm gì, xoay người nói với Hồ Thạch Ngân đã hơn năm mươi tuổi, tôi sẽ không gọi ông là Tứ gia.
Hồi còn trẻ