Hứa Tô qua đêm ở câu lạc bộ đêm, sung sướng mê ly tiết ra hai lần, cảm thấy ngủ rất ngon, buộc phải thừa nhận, so với ký ức thảm khốc hồi đại học năm ba, mùi vị lúc này cũng không tệ lắm.
Qua loa tắm rửa sạch sẽ một hồi, về nhà lại cẩn thận sửa soạn lần nữa, hỏi mượn xe Bạch Mặc rồi tự lái tới đài Minh Châu quay show.
“Định mệnh là em” phiên bản mới không phải là chương trình mai mối cho bình dân mà là để ngôi sao dạy bạn cách yêu đương, từ đầu đến cuối tưng bừng huyên náo, cảm giác như một show tạp kỹ mang tính giải trí cao.
Chỉ là bằng cấp thế này lên show lại rất gì và này nọ, láng máng nói một câu “du học Úc về”, lại thêm có lý lịch từ văn phòng Quân Hán cực mạnh, hắn chỉ mới xuất hiện ở hậu trường đã có nữ khách mời chạy tới hỏi han, muốn kết bạn trước.
Hứa Tô từ chối không gặp, ở lại phòng hóa trang soi gương, hắn thấy một gương mặt khá xa lạ, người nọ ăn mặc bảnh bao, trang điểm dày cộp, trông rạng rỡ chói lóa không thua bất cứ mỹ nam màn ảnh đang nổi nào.
Hắn tự an ủi bản thân, hay lắm, trông cũng ra dáng đấy.
Chương trình bắt đầu quay, hai MC một nam một nữ đứng trên sân khấu, một trong số đó xem như người quen, biên tập viên tin tức của đài Minh Châu, Hình Minh. Hứa Tô ngồi trên ghế người dự thi, bên cạnh là một hàng những cậu trai xinh đẹp, có người mới vừa hai mươi, không lên chương trình để tìm đối tượng mà chỉ muốn nổi tiếng trên mạng.
Ngoài ghế ứng viên thì còn có ghế cho khách mời, ở đó cũng có một gương mặt thân quen, Trịnh Thế Gia.
Trịnh Thế Gia đang độ nổi tiếng, tập một của “Định mệnh là em” mời cậu ta lên hút ratings, có thể thấy đài rất coi trọng bản thay đổi của chương trình át chủ bài này.
Hai bên trái phải cạnh Trịnh Thế Gia còn có hai người, đều là những gương mặt hay xuất hiện trên TV, người đàn ông tên là Cao Mân, người phụ nữ tên Đường Nhân, người thật trông mặt còn nhỏ hơn, người còn gầy hơn trên màn ảnh, xinh đẹp hơn cả phượng hoàng, rực rỡ lấp lánh. Ba người đều là diễn viên chính trong một bộ phim truyền hình tiên hiệp sắp phát sóng nào đó, Trịnh Thế Gia diễn nam chính, trắng nõn tinh xảo, Cao Mân diễn nam hai, ngăm đen khỏe khoắn, hai người đối chọi gay gắt tranh cướp nữ chính trong phim, ngoài phim thì tình cảm lại rất tốt, giờ tham gia chương trình có vẻ như là để tiện đà quảng bá cho phim mới.
Biểu hiện của Hình Minh lại nằm ngoài dự đoán của Hứa Tô, “hoàng tử băng giá” lẫy lừng ở đài Minh Châu, biên tập viên chuyên mục tin tức nghiêm nghị, vậy mà cũng có thể biết co biết duỗi, biến không khí trường quay của chương trình giải trí trở nên rất náo nhiệt sục sôi. Hứa Tô cũng bắt chước anh ta, cố gắng điều động tế bào giải trí của mình, mặt kề mặt truyền bóng, ngậm ống hút kẹp bóng bàn, còn chơi mấy trò kiểu tam sao thất bản, hỏi đáp kiến thức với nữ khách mời. Nữ khách mời bắt cặp với hắn là một cái gối thêu hoa trăm phần trăm, trong phần hỏi đáp, dù cho MC Hình Minh và cộng sự Hứa Tô có cố gợi ý đáp án đúng thế nào đi nữa thì vẫn cứ lù lù bất động, Hứa Tô bị cô ta quẩn chân nên dính phạt nhiều lần, cái nắp vung lơ lửng trên đầu cứ đập vào đầu hắn, lẻng xẻng nện cho hắn choáng váng hết cả đầu.
Dưới khán đài, ai cũng hớn ha hớn hở, toàn bộ thế giới, cười vang ngất trời.
Hắn cũng phải cười theo.
Chương trình quay hết một nửa thì được nghỉ hai mươi phút, Hứa Tô lập tức rời khỏi trường quay ra ngoài hít khí, ầm ĩ ba tiếng đồng hồ, hắn đã mệt đến kiệt quệ.
Không ngờ lại gặp người quen, Bàng Thánh Nam vừa gặp đêm qua đi tới từ đằng xa, bên cạnh còn thêm hai người, Hứa Tô nhận ra người đeo kính trong đó, MC chương trình “Pháp trị thiên hạ” của đài Minh Châu. Phong thái vững vàng, người cũng thông minh cơ trí, luật pháp nhà Đường, hình phạt nhà Tống mở miệng là nói được ngay, Hứa Tô thích chương trình của người này, gần như tập nào cũng xem, còn thường bình luận vào phần cho khán giả, chỉ là chưa từng được phản hồi.
Bàng Thánh Nam thấy Hứa Tô cũng không chào hỏi, vẫn cười cười nói nói với MC kia, miệng thì cố ý khoe khoang nói mấy từ luật pháp, lập tức đi lướt qua bên cạnh Hứa Tô.
Hứa Tô nghĩ một chút thì đã hiểu, phiên phúc thẩm vụ án Cù Lăng còn chưa tuyên án, thằng nhãi này đã không chờ nổi mà ló đầu lên chương trình, còn cướp công của người khác lấy làm của mình, như thể những mâu thuẫn và nghi ngờ trong lời khai của những nhân chứng đó đều do gã phát hiện ra.
MC khen ngợi Bàng Thánh Nam chuyên nghiệp lại nhạy bén, bảo gã nhớ kể trước mặt người xem cả nước.
Hứa Tô nhìn bóng lưng comple thẳng thớm của Bàng Thánh Nam, chợt thấy đối phương ưu tú vô cùng, nhìn lại bản thân, phấn son sặc sỡ áo quần lố lăng. Mùi vị quái gở dềnh lên trong lòng hắn, không thể nói rõ. Càng chạy càng nhanh về phía đối diện.
Những người bạn học làm luật sư của hắn, đều đã ngày càng đi xa hơn trên con đường này.
“Quản lý Hứa.”
Đang mịt mờ suy nghĩ, đằng sau có người gọi hắn. Hứa Tô quay đầu lại, là Hình Minh.
Khác xa với ngoại hình người lạ chớ gần của mình, khi ở riêng Hình Minh lại là một người rất hiền hòa, anh ta hướng ánh mắt về phía ba người đằng xa, hỏi hắn: “Quen à?”
“Bạn học thời đại học, chắc cũng tới để quay chương trình.” Hứa Tô gật đầu, cố gắng thu lại thứ cảm xúc vi diệu trong mắt, “Anh cũng ra hít thở à? Không chỉnh lại make-up sao?”
Lại gần mới nhận ra đúng là biên tập viên Hình không make-up, không như Trịnh Thế Gia, Cao Mân hay một đám khách mời nam trên sân khấu, anh ta không đánh phấn, thậm chí còn không kẻ lông mày.
“Lâu rồi không dẫn kiểu chương trình này, đúng là căng thẳng.” Hình Minh đi tới bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi xoay người nói với Hứa Tô, “Trên sân khấu anh thể hiện tốt đấy, thích ứng được chứ?”
Hứa Tô nâng tay sờ lên đầu, cảm giác hơi phẫn nộ: “Cũng không có gì mà không thích ứng được, chỉ là bị nện lắm quá nên hơi xây xẩm.”
Hình Minh khách sáo mỉm cười: “Xem ra luật sư Phó không cho anh lên show cũng hợp lý, dù sao không phải ai cũng là phần tử trí thức tinh anh trong văn phòng Quân Hán các vị. Lần trước nhân viên trong đài chúng tôi quấy rầy công việc của anh ấy, cũng muốn phiền quản lý Hứa thay tôi đánh tiếng với luật sư Phó, tôi phải mời anh ấy một bữa cơm bồi tội.”
Đây là lần thứ hai Hình Minh đề cập với hắn về chuyện này, Hứa Tô phỏng đoán không mấy thiện ý: “Cảm giác như anh rất quan tâm ông chủ tôi thì phải.”
Lời này của đối phương mang theo sự đố kỵ không hiểu tại sao, Hình Minh cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Có một bản án cũ nhiều năm về trước, muốn thử hỏi luật sư Phó về khả năng lật lại bản án.”
Thấy vẻ mặt đối phương vẫn ngờ vực không tin, Hình Minh liền dựng thẳng bàn tay trái, thoải mái khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út.
“Yên tâm chưa?”
Người khác hiểu lời nói thành như thế, Hứa Tô