Cũng nhờ trình độ y học tiên tiến ngày nay, Phó Vân Hiến nhập viện không bao lâu đã có thể ra viện. Dạo này ngành luật đầy sóng gió, nói là lòng người bàng hoàng có khi còn không đủ, có rất nhiều luật sư phàn nàn về “Nội quy kỷ luật và quy định tạm thời để quản lý luật sư trong nước của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Thí điểm)*” được tòa án nhân dân cấp cao ban hành, tranh chấp về tội luật sư làm giả chứng cớ luôn rất gay gắt, có rất nhiều luật sư biểu tình hô hào muốn loại bỏ điều luật này, không ngờ đất nước không những không bãi bỏ mà còn làm mạnh tay hơn.
Thế là tất cả những người ôm bát cơm tranh tụng án hình sự đều bùng nổ, phòng bệnh của Phó Vân Hiến cũng náo nhiệt bất ngờ. Vì luật sư tranh tụng án hình sự cũng chia làm ba bảy loại, có người tức giận mà không dám nói gì, có kẻ dám nói thì chẳng có tác dụng, chỉ có Phó Vân Hiến, là người duy nhất có thể lên tiếng mà vẫn thẳng lưng.
Hà Tổ Bình tìm tới y, Đinh Kỳ tìm tới y, ngay đến Bàng Cảnh Thu cũng giả lả tìm đến, bọn họ đều hi vọng y sẽ giơ cao cánh tay hô hào, bãi bỏ “Nội quy kỷ luật”, sau đó thì tới lượt vợ của Phương Dũng tìm đến y, nói là lần này Phương Dũng bị oan, chính quyền đang thí con tốt là anh ta.
Phó Vân Hiến không đồng ý với Hà Tổ Bình, cũng từ chối nhận vụ án của Phương Dũng.
Theo lời Phó Vân Hiến, đây là cách mạng, hơn nữa còn là cuộc cách mạng buộc phải có hi sinh lại còn không mang ý nghĩa gì. Trần Thắng Ngô Quảng* khởi nghĩa vũ trang, còn có “nhân dân đói kém trong thiên hạ phấn khởi hưởng ứng”, nhưng dân thời nay hiểu sai về cái nghề luật sư tranh tụng án hình sự này, cho rằng bọn họ cãi tội thay kẻ phóng hỏa giết người vì tiền, thật sự đáng hận đến cùng cực, vậy nên ngay khi tin “Nội quy kỷ luật” được tung ra, có cả đống người vỗ tay khen hay, bọn họ cho rằng cần có hình phạt nghiêm khắc và sức mạnh cường quyền bạo lực để đảm bảo lợi ích của phần đông nhân dân.
*Trần Thắng là thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc. Ngô Quảng là thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân cuối thời nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người trợ giúp đắc lực cho Trần Thắng châm ngòi cho cuộc chiến chống lại sự cai trị của nhà Tần, cuối cùng làm cho nhà Tần sụp đổ.
Còn về lợi ích của một số ít người còn lại, liên quan khỉ gì tới chúng tôi.
Hơn nữa nội quy này không có nhiều tác dụng với Phó Vân Hiến, dù điều kiện có khắc nghiệt hơn nữa, luật pháp có hà khắc hơn nữa, y vẫn có thể tìm được cách để bào chữa thành công cho mình, chẳng qua đối với những luật sư tranh tụng án hình sự khác đặc biệt là những luật sư vừa mới vào nghề thì khe hở cầu sinh ấy có lẽ quá khó khăn.
Huống hồ con đường mà Trương Trọng Lương vạch ra cũng không hẳn là không sáng, tài sản ròng của ông ta và gia đình đã lên tới hơn trăm triệu từ lâu, ngoại trừ nghề luật sư thì ông ta không thiếu của cải trong ngành khác, một thời gian trước đây đã từng là tâm điểm của vòng xoáy chính quyền trung ương, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang bây giờ là vừa chuẩn. Hà Tổ Bình chửi Phó Vân Hiến nhát chết, vì ông tưởng lầm rằng sau vụ án Tưởng Chấn Hưng, người đệ tử chính nghĩa nhiệt tình năm nào đã trở về; vợ Phương Dũng cũng mắng Phó Vân Hiến, chửi y thấy chết mà không cứu, vì cô ta lầm tưởng chồng mình với đối phương đều có tên trên danh sách “luật sư thối nát” thì kiểu gì cũng có qua lại với nhau.
Phó Vân Hiến hoàn toàn không để ý tới những tiếng mắng chửi này, rời bệnh viện về Ôn Du Kim Đình, y lập tức “làm việc” với Hứa Tô.
Lo vết thương nên vẫn làm tư thế cưỡi, nhưng Hứa Tô không tập trung, ngồi trên người Phó Vân Hiến chuyển động rất qua loa, ánh mắt cũng mông lung mơ hồ. Có lẽ Phó Vân Hiến hơi giận, lật người chiếm vị trí chủ đạo, đặt hắn dưới thân rồi làm.
Dương vật rút một nửa ra khỏi lỗ sau, sau đó lại phăm phăm thúc vào, Hứa Tô sướng đến mức run rẩy cả người, nhưng vẻ mặt vẫn bứt rứt không yên.
Phó Vân Hiến nhận ra Hứa Tô có vấn đề, y nâng cằm hắn lên: “Sao thế.”
“Không… không có gì.” Cằm nằm gọn trong lòng bàn tay Phó Vân Hiến, Hứa Tô lại thấy yên tâm, hắn quắp chặt đôi chân dài, tích cực đáp lại từng cú rong ruổi của Phó Vân Hiến, cố gắng rặn ra một nụ cười đáng yêu, “Thiên hạ thái bình, mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Phó Vân Hiến không dừng lại nhưng thế tấn công thoáng dịu đi chút ít, đường nét cơ bắp trên tấm lưng vạm vỡ căng chặt, cơ thể hổn hển phập phồng, dương vật chậm rãi ra vào trong thân thể Hứa Tô.
Căn phòng nóng lên, Hứa Tô dần đắm chìm, hắn vươn tay chạm vào vết thương trên người Phó Vân Hiến. Thương cũ lại thêm thương mới, hắn đau lòng, đây nào phải cơ thể luật sư, còn giống của binh lính hơn.
Phó Vân Hiến làm tình đến hưng phấn, y nhổm người dậy, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Hứa Tô, gần như nâng được hắn dậy khỏi giường ngay lập tức. Thân trên hai người hơi tách ra một chút, nửa thân dưới lại kết hợp khắng khít vô cùng. Đầu Hứa Tô ngửa hẳn ra sau chìm vào gối đầu, quy đầu của Phó Vân Hiến thọc thẳng vào nơi sâu nhất nóng nhất bên trong, đảo loạn mấy vòng.
Bên trong mềm lại siết chặt, dù làm bao nhiêu lần mùi vị vẫn tuyệt vời như thế, tiếng thở dốc của Phó Vân Hiến dần trở nên loạn nhịp, y nói với Hứa Tô, có muốn ra nước ngoài không.
“Được… Được…” Hứa Tô lôi gối ra kê xuống lưng, lại duỗi thẳng tay xuống tự thủ dâm cho chính mình, để bản thân thả lỏng hoàn toàn, lại càng thoải mái, “Nhưng mà đi ngắn ngày thôi… Không đi lâu được, gần đây tôi đang theo một vụ…”
Phó Vân Hiến cúi người, nhéo mặt hắn: “Không phải du lịch, là di dân.”
Hứa Tô ngẩn người, hắn bỗng hiểu ra, Phó Vân Hiến không đùa, đây là chuyện mà y sắp đưa vào chương trình nghị sự.
Gần đây hắn liên tục bị gây sức ép, hết Bạch Tịnh lại tới Tô An Na, thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân đằng sau chuyện Phó Vân Hiến muốn di dân. Nhưng có một điều hắn chắc chắn, hiện giờ hắn không muốn rời Trung Quốc.
Hồi còn sinh viên Hứa Tô đã từng nghĩ đến cảnh nắm tay người mình yêu bước chậm rãi dưới trời chiều nơi đất khách, nhưng đó là chuyện về già, không phải hiện tại. Giờ sự nghiệp của hắn vừa có chút khởi sắc, không lẽ lại bất chấp tất cả để an ổn làm bà Phó hay sao? Hứa Tô ngẩng đầu hôn lên môi Phó Vân Hiến, tỏ ra ngoan ngoãn hết mực, hắn dâng từng nụ hôn nhỏ lên môi Phó Vân Hiến như gà mổ thóc, nhìn y đầy mong mỏi như đứa trẻ con xin kẹo: “Chú, tạm thời tôi vẫn chưa muốn di dân.”
Phó Vân Hiến hôn hắn, dùng răng giày vò hai cánh môi mỏng của Hứa Tô, bất chợt tiến vào sâu hơn, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi đưa đẩy qua lại, hai người