Y Quan Khắp Thành

Họa lớn (1)


trước sau

Khó có thể đếm hết số vụ án mà Phó Vân Hiến từng làm, phần lớn đều kết thúc trơn tru mượt mà, nhưng không có gì là hoàn hảo tuyệt đối, Đường Dịch Xuyên không tin y thật sự có thể phủi sạch như vậy. Hiện giờ đất nước muốn trấn áp tội phạm và chống tham nhũng, tìm sơ hở của Phó Vân Hiến trong vụ kiện kiểu này là thích hợp nhất, nhưng Phó Vân Hiến nhìn thì kiêu ngạo bảo thủ, thực ra lại cẩn thận tỉ mỉ, y đã không còn nhận những vụ án như vậy nữa, hoặc phải nói, y đã không còn dùng những thủ đoạn vùng xám nhập nhằng bên rìa pháp luật để đạt được mục đích bào chữa thành công nữa. Đường Dịch Xuyên có dự cảm không lành, có lẽ không bao lâu nữa, người này sẽ đưa Hứa Tô mà mình thích kia ra nước ngoài, phóng khoáng sống hết quãng đời còn lại.

Có thể là Nam Mỹ với những hàng cọ xanh rì, ánh mặt trời chan chứa, có thể là châu Âu với vô vàn di tích, khí hậu quấn lòng người, đương nhiên cũng có thể là Hoa Kỳ.

Hoa Kỳ nơi anh và Hồng Duệ quen biết và yêu nhau.

Dựa vào đâu chứ.

Trên đời không gì vướng mắc rối rắm hơn mấy chữ này. Nó khiến người ta không cam lòng, khó phục, không thỏa mãn, nó như tấm lưới vây chặt người ta bên trong. Dựa vào đâu mà Hồng Duệ còn trẻ tuổi thì uổng mạng trong tù, dựa vào đâu mà đầu sỏ Hồ Thạch Ngân và Phó Vân Hiến hết kẻ này tới kẻ khác lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Hồng Linh còn trẻ nên còn bao dung, có thể quyết định buông bỏ và tha thứ, nhưng anh không độ lượng được như vậy.

Bản thân Đường Dịch Xuyên cũng hiểu, với bối cảnh của anh leo lên được cục phó đã gần đến cực hạn rồi, nếu leo lên nữa chắc chắn sẽ rất khó khăn, mà dù cho thật sự có một ngày như thế, chỉ e khi đó Phó Vân Hiến đã rời khỏi ngành luật sư từ lâu. Hiện tại anh không lật đổ được Phó Vân Hiến bằng khả năng của chính mình, cũng không thể tỏ ra quá sốt sắng trước mặt bí thư Khương, vì bốn chữ “luật sư nhà quan” không phải tin đồn vô căn cứ, ít nhất ấn tượng của bí thư Khương về Phó Vân Hiến vẫn khá tốt, ông ta đã nhiều lần thể hiện quan điểm, Phó Vân Hiến có tài lại nhìn xa trông rộng, không giống những luật sư tranh tụng án hình sự bình thường chỉ gây thêm phiền phức cho đất nước.

Lúc này là cơ hội tốt nhất, cũng có thể là cơ hội duy nhất. Hồng Linh không ở cạnh Phó Vân Hiến một cách vô ích, cậu ta moi được một tin khá quan trọng từ chỗ Hạ Hiểu Phác, một vụ án mà Phó Vân Hiến từng lo lót cho một quan chức lạm dụng chức quyền và nhận hối lộ có vấn đề.

Có lẽ vì Phó Vân Hiến nhận quá nhiều vụ án kiểu này nên anh còn chưa tra được rõ. Thằng nhãi Hồng Linh đã bị thu phục từ thân đến tâm, nếu không chịu xì ra nhiều thông tin hơn thì anh chỉ có thể tìm con đường khác, tìm biện pháp khác.

Đường Dịch Xuyên nhìn ra ngoài qua khe hở rèm cửa, thấy Phó Ngọc Trí đang quanh quẩn dưới lầu nhà anh, hắn dừng lại chừng bốn mươi phút, có lẽ là đoán anh không ở nhà nên lại rời đi. Anh chặn số Phó Ngọc Trí, có lẽ đối phương cũng đã mệt mỏi nên đã từ bỏ trò liên tục gây rối qua điện thoại, trực tiếp đến tận cửa chặn người.

Phó Ngọc Trí gõ cửa hai lần, một lần Đường Dịch Xuyên đi vắng, một lần thì anh không lên tiếng.

Bình thường khi ở nhà Đường Dịch Xuyên không mở cửa sổ, cũng không kéo rèm, không biết bắt đầu từ khi nào, anh thấy sợ ánh mặt trời. Thứ ánh sáng mãnh liệt, huênh hoang thậm chí không chút e dè cùng với độ ấm ấy, anh không chịu được. Nhà anh còn quạnh quẽ đìu hiu hơn cả nhà tang lễ, hoàn toàn không có chút dấu vết của người sống, Đường Dịch Xuyên hoàn toàn không để tâm chuyện này, bản thân anh còn có khuynh hướng tự hành hạ bản thân, đôi khi anh sẽ nghĩ, một mình mình thối rữa vụn vỡ bên trong này là đủ rồi.

Nhìn theo bóng lưng Phó Ngọc Trí rời đi, Đường Dịch Xuyên gọi điện cho Hứa Tô.

Giờ Hứa Tô đang đi siêu thị với Bạch Mặc.

Mua băng vệ sinh.

Bạch Mặc đưa một người mẫu trẻ từ Hồng Kông về chụp quảng cáo, tiện thể thuê phòng muốn sung sướng một tí, ai mà ngờ bà dì của đối phương tự nhiên tới thăm, anh ta đành phải kéo quần lên đi mua đồ cho con gái nhà người ta, tình cờ là khách sạn lại khá gần văn phòng luật sư của Hà Tổ Bình nên kéo Hứa Tô đi cùng ăn trưa luôn.

Bạch Mặc tự nhiên thoải mái, mặt không đỏ tim không đập nhanh, cầm một gói “siêu thấm ban đêm” lên đưa cho một bác gái bên cạnh xem, hỏi bà ta là chị gái ơi, cái này có bị tràn không?

Bà cô cầm hai bịch còn đang xem xét cẩn thận, điệu bộ trầm ngâm thì tự nhiên bị cậu thanh niên bên cạnh dọa cho giật mình, lại thấy đối phương ăn mặc y như con chim trĩ xù lông, trông lòe loẹt không đứng đắn tí nào thì bước giật lùi lại rồi bỏ đi, còn chửi một tiếng: “Đồ nham nhở.”

“Ô hô!” Bạch Mặc không bực mà còn bật cười, ném luôn hai bịch ban đêm vào xe đẩy, quay đầu liếc nhìn Hứa Tô, “Đang nghĩ gì đó?”

Hứa Tô đang đăm chiêu, vẻ mặt lắng lo ngay ngáy, đặt tay lên cằm nữa thôi là thành bản sao của bức tượng Người Suy Tư, Bạch Mặc đẩy cánh tay hắn, hỏi: “Hàng xóm nhà chú mày bảo lâu lắm rồi chú mày không về, cửa cũng đóng bụi, giờ chú mày ở đâu đấy? Chuyển nhà mà cũng không nói cho anh đây.”

“Trước kia anh nói…” Hắn phải chứng thực chuyện Bạch Tịnh. Dù cho hắn đã không còn ý kia với Bạch Tịnh từ lâu, nhưng bắt một người đàn ông nhớ lại trải nghiệm bị vợ cắm sừng thật sự rất khổ sở, Hứa Tô ngập ngừng hỏi, “Trước kia anh nói em gái anh với bạn cùng phòng của tôi… là anh thấy tận mắt à?”

“Bạn cùng phòng nào của chú mày cơ?” Bạch Mặc đã quên tiệt rồi.

“Bàng Thánh Nam. Thằng giàu nứt đố đổ vách ấy, từ hồi đi học đã lái Porsche rồi, giờ cũng coi như luật sư có tiếng.”

Bạch Mặc đảo mắt nhớ lại một chút, kéo dài âm cuối: “À, thằng đó ấy à…”

“Anh thấy tận mắt à?”

“Ờ, tận mắt luôn.”

“Thấy như nào cơ? Bắt gian tại trận hả?”

“Thế thì không phải,” Đã qua rất lâu, Bạch Mặc vắt óc nhớ lại, “tóm lại là anh thấy tận mắt nó mua đồ cho em gái anh, túi giá sáu con số đó, không ngủ mà hào phóng được thế chắc?”

“Anh là anh trai… Anh anh…” Hứa Tô gần như hộc máu, nghẹn một lát mới nói, “Anh có biết tình trạng hiện giờ của em gái mình không?”

“Chú mày đã cong vòng rồi còn nhớ nó làm gì?” Bạch Mặc hoàn toàn không nhận ra lúc trước có gì không ổn, còn đổ hết lên đầu Bạch Tịnh, “Con em anh từ bé đã hư rồi, giờ cũng xem như có tí danh tiếng, nhưng mà y như con chó điên ấy, gặp ai cắn người đó, bảo rồ lên là rồ lên luôn. Chú mày không biết giới này là một nơi ăn tươi nuốt sống, thế mà nó cứ sống chết xông vào. Anh đã nói với chú mày rồi, cứ chờ xem, sớm muộn gì nó cũng dính vào họa lớn.”

Đường Dịch Xuyên gọi điện thoại cho Hứa Tô, báo cho hắn là Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố đã quyết định không khởi tố vụ án ông lão nhặt đồng nát phóng hỏa ăn trộm kia.

Hứa Tô mừng rỡ ôm lấy cổ Bạch Mặc bên cạnh, cắn một cái thật mạnh lên mặt anh ta.

Hứa Tô tham gia vào vụ này từ đầu đến cuối, ban đầu chỉ muốn giúp ông lão được tại ngoại chờ xét xử.

Cơ quan công an đã lập hồ sơ vụ án phóng hỏa trộm cướp để điều tra, khi người ở nhà máy thấy ánh lửa mò tới thì ông già có hành vi bỏ xe chạy lấy người, không đủ để chứng minh luận điểm dây cáp điện là đồ bỏ đi mà quản lý nhà máy cho ông ta. Trên xe của ông lão ngoại trừ dây cáp điện còn có đầu bơm dầu và sắt tấm, tổng cộng hơn bảy ngàn nhân dân tệ, mặc dù nhà máy không bốc cháy nhưng đầu tường bị cháy, cần phải tu bổ, lại thêm một khoản tổn thất nữa. Hứa Tô cẩn thận phân tích tình huống khi đó của ông lão, giải thích cho việc này là ông đã đốt một ít rác chất đống ở đó để tiện cho việc vận chuyển những thứ mình muốn đi, mà nhìn một đám người hùng hổ hằm hằm chạy đến từ trong nhà máy thì việc ông cụ xoay người bỏ chạy cũng là hành vi bản năng.

Hứa Tô kiểm tra camera bên đường, ông cụ đẩy xe vào trong nhà xưởng vào ban ngày một cách rất ung dung, trong thời gian đó còn nói chuyện đôi câu với một công nhân trong nhà máy, ông đã hỏi đi hỏi lại công nhân đó, ban đầu đối phương còn sợ sẽ gây chuyện, về sau cũng thẳng thắn thừa nhận là ông lão chủ động báo với mình, rằng quản lý nhờ tới thu gom đồ vật.

Hứa Tô lại đi điều tra bãi rác gần nhà máy, một người ở đó làm chứng là bên nhà máy từng tới tìm bọn họ để thanh lý đồ bỏ đi, nhưng trong nhà xưởng có quá nhiều đồ bỏ, thứ có giá trị để chung cùng với thứ không có giá trị, bọn họ đòi thu phí thì nhà máy lại không hài lòng.

Hứa Tô coi đây là căn cứ, hình thành nghi ngờ hợp lý rằng bên nhà máy đã từng hứa hẹn với ông lão, liệt kê từng điểm đáng ngờ và đệ trình ý kiến ​​pháp lý không truy tố lên viện kiểm sát, ý kiến ​​pháp lý được giao trực tiếp cho Đường Dịch Xuyên.

Hứa Tô rất chân thành, nhưng chân thành không dùng được trước mặt quyền lực công, quan trọng vẫn là quyết định của phó viện trưởng viện kiểm sát Đường, không khởi tố vụ án này.

“Sao nào? Không gặp mặt cảm ơn tôi à?” Đường Dịch Xuyên hỏi.

“Tôi cảm ơn anh nhiều lắm, công tố Đường. Nhưng mà luật sư bào chữa và công tố viên qua lại riêng với nhau thì không hay lắm.” Hắn nói câu này là thật. Nhưng mấu chốt là ở một mặt khác, không phải luật pháp không cho phép, mà Phó Vân Hiến không thích.

“Vụ án đã kết thúc, tôi với cậu đi uống một chén, không thể coi là cho nhận riêng tư được.” Đường Dịch Xuyên hào phóng cười, “Tối chọn chỗ đi, bảo cả luật sư Hàn đi cùng.”

Đường Dịch Xuyên là người hiền hòa, nơi uống rượu cũng tùy ý, một chai rượu trắng, hai món nhắm đơn giản, ba người ngồi một bàn, thế là uống ngon lành.

Hàn Kiện nâng ly mời trước, xen lẫn với chút nịnh nọt, nói: “Kính công tố viên Đường một ly, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, vụ án nhỏ thế này mà còn đích thân kiểm định, trả lại công bằng cho đương sự chúng tôi.”

“Nói vậy thì không phải.” Đường Dịch Xuyên nâng chén cụng với Hàn Kiện, uống một hơi cạn sạch, “Vụ án có thể lớn hay nhỏ, nhưng công lý thì luôn có một. Đối với cậu thì có thể chỉ là một vụ trợ giúp pháp lý tầm thường, nhưng đối với thân chủ của cậu thì lại liên quan đến tự do, tính mạng và nhân phẩm của ông ấy.” Ánh mắt Đường Dịch Xuyên chợt liếc qua Hứa Tô, anh khẽ nhếch môi, “Điểm này Hứa Tô còn hiểu rõ hơn những luật sư già đã thành

danh.”

Hứa Tô tự nhiên bị điểm danh khen ngợi thì vừa mừng vừa lo, hắn liên tục xua tay nói: “Thực ra cũng không riêng gì tôi, dù là bất cứ luật sư tranh tụng hình sự nào khác cũng đều như vậy thôi.”

Đường Dịch Xuyên nói rất hay, từ video phán quyết của thẩm phán Hoa Kỳ từng rất phổ biến trên Weibo, nói đến “Một số ý kiến về ​​tham mưu thực hiện chính sách hình sự kết hợp giữa chủ nghĩa nghiêm khắc với cứng nhắc” do Tòa án nhân dân tối cao ban hành, Luật hình sự là tuyến phòng thủ cuối cùng để bảo vệ công bằng và chính nghĩa của xã hội, nhưng nó không phải là cách thức duy nhất.

Từ lâu, địa vị của công tố viên Đường đã có thể sánh bằng với Phó Vân Hiến năm đó trong lòng Hứa Tô, anh tuấn, quả cảm lại chính nghĩa, như thể anh đã chiếm trọn toàn bộ ưu thế trong cuộc đời này, lại thêm cái tên ba chữ cũng không giống người thường, lúc đọc lên lại ngửi thấy hương thơm từ giữa những cánh môi. Dù Đường Dịch Xuyên có xích mích gì với hai anh em nhà họ Phó, Hứa Tô vẫn luôn ngưỡng mộ và bội phục anh, ngần ấy năm ở Quân Hán cũng mưa dầm thấm đất, thấy quá nhiều nhân viên cơ quan công quyền không coi mạng người ra gì, mà sự tồn tại của Đường Dịch Xuyên, lại mang đến hi vọng cho nhân dân.

Sau vài chén Hoàng Tửu, cảm giác xa lạ ban đầu đã gần như mất hết, Hàn Kiện háo hức muốn quen thân hơn với cục phó Đường, muốn nghe về trải nghiệm xử lý vụ án nhiều năm của anh.

Đường Dịch Xuyên cười ôn hòa, đồng ý kể với một điều kiện, anh muốn trưng cầu ý kiến một số vụ án từ họ, vì Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố sẽ xuất bản một cuốn sách tài liệu giảng dạy về cách hai bên công tố và bào chữa so chiêu tại tòa thế nào, dùng để hướng dẫn những công tố viên trẻ xử lý vụ án.

“Chúng tôi đều là luật sư tép riu, lấy đâu ra vụ án hay để cho vào sách chứ.” Hàn Kiện nghe xong thì vội vàng kéo tay Hứa Tô, lắc lắc mặt hắn, “Nhưng mà Phó Vân Hiến thì có nha! Vụ án này ông rõ lắm mà, mau nói cho công tố viên Đường đi.”

Đường Dịch Xuyên nhìn Hứa Tô đã hơi mông lung, giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới order thêm đồ ăn và rượu. Ý cười ấm áp hằn sâu thêm trong đáy mắt, anh nói: “Đầu tiên là chuỗi vụ án tham nhũng và nhận hối lộ, chúng ta cứ từ từ tán gẫu.”

Nói chuyện quên hết trời trăng, bữa này Hứa Tô uống quá nhiều.

Đường Dịch Xuyên cũng ngà ngà say, anh gọi xe tới, Hàn Kiện muốn đưa Hứa Tô về, Đường Dịch Xuyên lại bảo để anh, Hàn Kiện nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái nhưng cũng không dám cự nự gì thêm, tự mình về trước. Hàn Kiện đi rồi, Đường Dịch Xuyên không đưa Hứa Tô về Ôn Du Kim Đình mà đưa hắn về nhà mình.

Thực ra sức uống của Hứa Tô rất tốt nhưng chẳng có mấy cơ hội rèn luyện, Phó Vân Hiến không cho phép hắn hút thuốc uống rượu nên giờ chỉ hơi dính chút cồn là mặt đỏ bừng, uống nhiều hơn là ánh mắt bắt đầu mông lung ngấn nước, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Đường Dịch Xuyên cụp mắt nhìn Hứa Tô đang ngủ say trên giường, ánh mắt phẳng lặng, cũng không có biểu cảm gì trên mặt. Anh thu trọn toàn bộ dáng vẻ fan cuồng của Hứa Tô trong mắt, vậy nên chuyện mà Hồng Linh không làm được, tự anh ra tay cũng không sợ không có kết quả.

Chưa quá muộn, mới mười một giờ, hiếm khi tấm rèm được kéo ra. Cơn gió lớn tràn vào từ bên ngoài, ngoại trừ tiếng hít thở đều đều của Hứa Tô khi say rượu thì cả căn phòng đều im lặng như bãi tha ma.

Anh đã xuống mồ một nửa rồi, cơn gió kia quật qua sau lưng anh giống như đang vuốt lên tấm bia lạnh ngắt.

Đường Dịch Xuyên chậm rãi cởi từng chiếc cúc sơ mi, cho đến khi bờ ngực cường tráng trắng nõn hoàn toàn lộ ra. Anh áp người xuống, chống tay bên gối Hứa Tô, kề sát lại thật gần.

Hứa Tô bị bóng người áp bách bên trên làm cho tỉnh, hắn hỏi: “Chú?”

Đường Dịch Xuyên nói: “Là tôi.”

Hứa Tô say chuếnh choáng, trước mắt là sương mù mờ mịt, chỉ lờ mờ thấy đường nét tuấn tú của Đường Dịch Xuyên, lại không thấy ánh lửa bập bùng trong mắt anh, hắn cười nói: “Công tố Đường à.” Hứa Tô cũng chẳng cảm thấy bị Đường Dịch Xuyên đè bên dưới lúc này có gì không ổn, ngược lại còn ôn hòa chân thành nói, “Công tố Đường, tôi nhận ra anh rất giống một người.”

Đường Dịch Xuyên hỏi: “Ai?”

“Đại ca tôi đó.”

“Phó Vân Hiến?” Đường Dịch Xuyên hiếm khi có ý muốn vui đùa, anh mỉm cười nói, “Trông tôi già thế à?”

“Giống dáng vẻ trước kia của người ấy.” Hứa Tô nhìn Đường Dịch Xuyên không chớp mắt, như muốn thuyết phục đối phương, tuôn ra những lời khen ngợi trong đầu, “Người ấy với anh là cùng một loại luật sư, chính nghĩa, dũng cảm, lại uyên bác thâm sâu, người ấy bất chấp đối chọi với công an, với tòa án để làm cho vụ án rõ ràng, người ấy đòi lại công bằng cho thân chủ của mình, thậm chí còn không màng tính mạng khi bị người khác trả thù, tổn thương chằng chịt…”

“Nhưng bây giờ anh ta không phải như thế nữa.” Đường Dịch Xuyên nói, “Phó Vân Hiến của hiện tại vẫn uyên bác, vẫn thâm sâu, nhưng không còn bất cứ liên quan gì đến hai chữ chính nghĩa nữa, anh ta vì tiền mà dám làm giả chứng cớ, tạo ra án oan, anh ta là con buôn tố tụng rõ rành rành, là luật sư thối nát mà ai cũng oán thán…”

“Không phải, không phải như thế.” Hứa Tô tức giận, dù đã mê man nhưng vẫn mở to mắt, nghiêm nghị uốn nắn lại, “Có ai mà chưa từng đi qua đường hẹp chứ? Người ấy sẽ trở về, người ấy đã sắp trở về rồi…”

“Nếu anh ta không về được thì sao? Nếu anh ta vẫn cứ như bây giờ, cậu có định rời khỏi anh ta không?”

“Vậy cũng không được…” Hứa Tô thật sự mệt mỏi, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lại nhắm mắt, “Ai bảo người ấy là chú tôi…”

Đường Dịch Xuyên mỉm cười, hôn lên trán Hứa Tô: “Cậu ngủ đi.”

Anh đứng dậy, vứt bỏ chút ý niệm hoang đường trong đầu. Đường Dịch Xuyên cài lại cúc áo sơ mi. Nhà không lớn, nhưng vì đồ đạc chẳng có mấy nên không có cảm giác chật chội, ngược lại còn trống trải quạnh quẽ. Anh rót một cốc nước lạnh cho mình, ngồi bên cửa sổ mở laptop lên. Trong laptop của anh có một folder tài liệu, trong đó chi chít những vụ án mà Phó Vân Hiến từng xử lý.

Vừa rồi ở trên bàn cơm, vụ án mà Hứa Tô nói không có vấn đề, nhưng nếu kết hợp với những gì Hồng Linh từng nhắc, thì mây mù đã được vén lên.

Đường Dịch Xuyên tìm được vụ án nhận hối lộ mà Hồng Linh từng đề cập, Phó Vân Hiến sơ thẩm, Trương Trọng Lương phúc thẩm, hai tên tuổi lớn tiếng tăm lừng lẫy trong ngành tranh tụng án hình sự đều dốc hết sức mình, chỉ một vụ án mà quật ngã được ba công tố viên, một trong số đó là công tố viên họ Đào vừa mới ra tù, đang kêu oan khiếu nại khắp nơi. Mà chống lưng của vị phó thị trưởng kia cũng khá lớn, cuối tháng này cũng sắp ra tù.

Hứa Tô nằm trên giường xoay người, trong bóng tối, Đường Dịch Xuyên hơi nheo mắt lại.

Khi mặt trời lên cao, Phó Ngọc Trí lại tới quanh quẩn trước cửa nhà Đường Dịch Xuyên. Hắn ngẩng đầu thấy tấm rèm phòng ngủ nhà Đường Dịch Xuyên được kéo ra.

Rèm kéo, chứng tỏ có người ở nhà. Phó Ngọc Trí vội vàng chạy lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã hộc tốc xông thẳng về hướng nhà Đường Dịch Xuyên, tình cờ là cửa lại không khóa, chỉ vặn một cái đã mở ra.

Tiếng nước ào ào truyền tới từ phòng tắm, tiếng nước khơi dậy những ký ức ướt át rất lâu trước đây, mà toàn bộ hồi ức đều liên quan đến Đường Dịch Xuyên.

Thực ra ban đầu Phó Ngọc Trí không quan tâm mấy đến chuyện bị giật bồ, hắn nhiều bạn gái, bớt một người thì chợ vẫn đông. Nhưng lần này Đường Dịch Xuyên lại là nhân vật nổi tiếng trong trường, thành tích tốt mặt mũi đẹp trai, đối nhân xử thế lại ngạo mạn khó gần, bị toàn bộ con trai trong trường coi là kẻ địch. Có rất nhiều lời đồn xoay xung quanh Đường Dịch Xuyên, nào là anh thật ra là một thằng gay, có bạn trai ở nước ngoài, về sau có vẻ đã chia tay. Thế là đám bạn chó má của Phó Ngọc Trí túm lấy cơ hội này, muốn Phó Ngọc Trí xả giận thay bọn họ, một nhóm người giả vờ khuyên hắn cố chịu đựng những lời chỉ trích, một nhóm khác lại không sợ to chuyện mà đưa ra ý tưởng, mất bao nhiêu lấy lại bấy nhiêu, Đường Dịch Xuyên cướp người của mày, mày phải đi cướp lấy trái tim nó.

Khi đó Phó Ngọc Trí bị khích cho theo đuổi Đường Dịch Xuyên, vốn định chờ đối phương sa vào rồi thì mình sẽ toàn thân thoát ra, xả hết mối hận cướp bồ. Ai mà ngờ thông minh thì bị thông minh hại, kẻ sa vào trước lại là chính hắn.

Có những lần hai người làm nhớp nháp quá, thế là ôm nhau tắm chung, Phó Ngọc Trí vui như mở cờ, trực tiếp mở cửa phòng tắm –

“Đường Đường -“

Sau đó hắn chết đứng.

Hứa Tô dưới vòi sen cũng ngây người. Hắn lập tức vươn tay che đi bộ phận quan trọng, y như một con chim cút nhát chết, nhưng biểu cảm trên mặt thì rất vi diệu, lúc đỏ lúc trắng, nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai người cứ thế nhìn nhau, khoảng mấy phút sau, máu toàn thân Phó Ngọc Trí chảy ngược, cơn tức giận trào ra từ cổ họng: “Đ*t mẹ nó tao phải giết mày!”

Trước bờ sinh tử, Hứa Tô phản ứng rất nhanh, vung tay quệt sữa tắm vào mắt Phó Ngọc Trí. Nhân lúc Phó Ngọc Trí ôm mắt gào lên thì tông cửa xông ra, bất chấp sữa tắm trên người còn chưa sạch, hắn vớ lấy quần áo chạy biến ra khỏi nhà.

Hứa Tô vốn không hơi đâu mà giải thích, mọi chuyện hoàn toàn không bẩn thỉu dâm ô như những gì đối phương nghĩ, mà giờ Phó Ngọc Trí đang tức giận mất kiểm soát, có lẽ sẽ thật sự làm thịt hắn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện