Editor: littlesunflower05
Chạng vạng tối gần 6 giờ, sân bay quốc tế Giang Thành.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen cuối cùng cũng xuyên qua cầu vượt chen chúc, vững vàng mà chạy về phía trung tâm thành phố.
Trong xe.
Thư ký ngồi ở hàng ghế thứ hai báo cáo xong công việc rất nhanh, sau khi khép lại văn kiện, ngẩng mặt đơ nhìn về phía ghế sau, xin chỉ thị nói: “Ôn tổng, chúng ta đã xuống đường cao tốc rồi, thì về công ty hay là khách sạn ạ?”
Ôn Thụ Thần trầm mặc ngồi ở ghế sau, chính trang sạch sẽ không chút cẩu thả, áo sơ mi phối hợp với cà vạt sọc xanh mực.
Hiển nhiên là vừa từ nước ngoài kết thúc công tác cường độ cao trở về, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại không có nửa điểm thần sắc mỏi mệt.
Sau khi anh nghe xong thư ký báo cáo công việc, tay dài hơi cong nới nhẹ cổ áo, yết hầu phát ra tiếng nói có chút khàn khàn, như là thân thể không thoải mái gây ra: “Đi đón một người……”
Đối mặt với ba ánh mắt đồng loạt đưa tới, thần sắc Ôn Thụ Thần rất bình đạm, môi mỏng lúc nói chuyện lại mang theo ý cười nhạt: “Đêm nay tôi có buổi hẹn hò, các cậu không cần đi theo.”
Ba vị thư ký trong đoàn đội tinh anh trong xe tất cả giữ yên lặng.
Thậm chí, vị thư ký mặt đơ kia cũng không dám hỏi nhiều, dù sao kết cục bị nghỉ phép ba tháng của Tống Triều, còn rõ mồn một trước mắt bọn họ.
Đi theo Ôn Thụ Thần mấy năm nay, mọi người đều rõ ràng vị này nhìn như nội liễm(ẩn mình, thu mình, khiêm tốn,..) cơ trí như quân tử, kỳ thật ở giới kinh doanh, thủ đoạn làm ăn sâu không lường được, dễ dàng lật đổ/chơi đối thủ cạnh tranh không ngại.
Mà anh cũng nghiễm nhiên là người theo chủ nghĩa mọi việc đều phải hoàn mỹ (cầu toàn), tính kỷ luật hà khắc đến gần như biến thái.
Mặc dù tổ tiên mấy đời đều là truyền thống phú hào, thời niên thiếu vẫn phải đi tha hương nơi đất khách quê người nỗ lực dốc sức làm việc, cả ngày cùng một đoàn nam nhân quậy với nhau hoàn thành việc học(? chả biết có sát ý tác giả hay không nữa ????).
Những gì người ngoài biết về Ôn Thụ Thần chỉ là lời từ một phía.
Có phương tiện truyền thông về tài chính công khai cho rằng anh thần bí điệu thấp, dù thân là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh ở Giang thành, tuổi còn trẻ liền cầm quyền mảng kinh doanh của gia tộc, lại lộ ra sự trầm ổn thong dong mà tuổi này không nên có, hành sự đúng mực, đối với bất kì ai cũng đều thân sĩ lễ phép tiết chế, để người ngoài đều tán thưởng.
Nhưng đoàn tinh anh đi theo lại rõ ràng hơn ——
Ôn Thụ Thần từ trước đến nay nói một không có hai, quyết sách của anh cho dù là người trong nhà cũ Ôn gia, cũng không thay đổi được.
Có vết xe đổ từ Tống Triều, đám thư ký ở trước mặt sếp không dám công nhiên (công khai+ngang nhiên) buôn chuyện.
Chỉ là dùng dư quang khóe mắt mà nhìn trộm, phát hiện tay thon dài của Ôn tổng cầm di động, cúi đầu nhìn chằm chằm, phảng phất như lâm vào tự hỏi.
Ôn Thụ Thần đồng tử đôi mắt co lại, phát hiện điện thoại Hạ Thanh Trì không có người nghe, WeChat cũng hiện ra là không phải quan hệ bạn bè.
Nếu không có lịch sử trò chuyện của hai người, cả người cô thật giống như bốc hơi khỏi thế giới.
Cái này làm cho Ôn Thụ Thần ý thức được một vấn đề so với việc kinh doanh còn nghiêm trọng khó giải quyết hơn, dưới tình huống cách thời gian bắt đầu buổi hẹn hò còn có một tiếng rưỡi, anh bị Hạ Thanh Trì kéo đen.
“Ôn tổng không liên hệ được…… Hạ tiểu thư sao?” Mặt đơ nhìn mặt đoán ý hỏi.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được sự tình, Ôn Thụ Thần cũng không giấu giếm, hỏi mượn di động của anh ta.
Đổi một cái điện thoại, gõ dãy số, vẫn như cũ không có người nghe.
Ôn Thụ Thần đi lục lại tin nhắn, hôm nay anh xuống máy bay, sau khi tắt chế độ máy bay trên điện thoại, nhận được một đống thông báo tin nhắn chưa đọc, có của cao tầng ở công ty, cũng có của bạn bè kinh doanh, cho nên cũng không có kịp thời đi xem.
Hiện tại nghĩ tới Hạ Thanh Trì mặc dù bội ước, nhưng lấy giáo dưỡng của cô gái xuất thân từ Hạ gia, cũng sẽ không ngay cả chào hỏi cũng không đánh tiếng.
Quả nhiên, trong số tin nhắn chưa đọc của Ôn Thụ Thần, phát hiện tên của Hạ Thanh Trì.
Trong xe không khí yên tĩnh hai giây ——
Chậm rãi, vang lên tiếng nói trầm thấp lãnh đạm của Ôn Thụ Thần: “Về khách sạn.”
Tài xế lập tức chuyển làn đường.
Lại nghe thấy anh ở ghế phía sau, lên tiếng phân phó thư ký: “Đi điều tra rõ ràng tình hình của Hạ Thanh Trì trong khoảng thời gian này.”
Loại sự tình này vẫn luôn là Tống Triều làm, vị tổng quản thái giám này rốt cuộc cũng hạ vị, mặt đơ tâm tình kích động được Ôn tổng coi trọng, mặt ngoài tỏ vẻ sủng nhục bất kinh(*) mà ứng tiếng: “Vâng.”
(*) Sủng nhục bất kinh: không quan tâm điều hơn lẽ thiệt; không màng hơn thua (nghĩa này sát với câu trên nhé, ý là anh mặt đơ giả vờ là không ganh đua với anh Tống)
……
Đúng 7 giờ, đại sảnh khách sạn.
Ôn Thụ Thần đến một căn phòng xa hoa, liền đi tới phòng để quần áo thay một thân áo sơmi màu xám nhạt, quần dài đen đi ra.
Cổ họng anh không thoải mái, lại dùng thuốc, mày nhăn lại liền không có giãn ra.
Anh đi đến giữa phòng khách ngồi xuống một chiếc sô pha bọc da lớn nhất, mặt đơ điều tra ra tình hình, đang từ bên ngoài tiến vào: “Ôn tổng, bộ phim từ trên tay Phó tổng mà ngài muốn đầu tư kia, xảy ra chút tình huống.”
Ôn Thụ Thần tay thon dài nâng chén trà lên, nước trà thanh nhuận chảy xuống cổ họng, giọng nói tốt hơn vài phần: “Tình huống như thế nào?”
Mặt đơ thành thật báo cáo: “Vai diễn của Hạ tiểu thư bị đổi rồi ạ.”
“Đạo diễn kia đầu óc không có vấn đề chứ? Ôn tổng rót vốn lớn đầu tư để theo đuổi nữ nhân, kết quả ông ta dám đổi nữ chính?” Trong đó một vị thư ký đeo kính đen nhịn không được mà chửi, một câu bóc trần sự thật: “Này không phải làm Ôn tổng của chúng ta mất công bận việc……”
Không chỉ là mất công bận việc, chỉ sợ còn đắc tội giai nhân.
Mặt đơ chần chờ nói: “Là Thư tiểu thư, nguyện ý nhận chút cát xê, đoạt vai diễn đi rồi.”
(*) Mọi người ơi, nguyên văn cv là’thẳng hàng cát xê…’ thì tình hình là mình không hiểu í, nên mình ghi như trên vì cảm thấy hợp lý nhá.
Ôn Thụ Thần ánh mắt nặng nề trông lại, không có bất kì ý cười nào.
Qua nửa ngày, lúc anh lại mở miệng, cũng là bình đạm mà vô vị: “Đi liên hệ ekip của cô ta.”
(*) Mn có cảm thấy ‘cô ta’ với ‘cô ấy’ nó khác bọt hẳn không:))) tại vì chưa biết rõ thái độ của anh Ôn với bà Thư là gì nên mình để anh Ôn gọi là ‘cô ta’.
Thôi từ giờ mình quyết định chung là, chị nữ chính là ‘cô ấy’, mấy mẹ nữ phụ chưa biết tốt xấu thì đều là ‘cô ta’, với nam chính nam phụ ctct cũng vậy nha.
“Vâng ạ ——”
Bộ điện ảnh này là Ôn tổng đặc biệt vì Hạ tiểu thư mới đầu tư, sao có thể có đạo lý bị Thư tiểu thư cướp đi.
Hai nữ nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ, thư ký trong lòng rõ rành rành.
Ôn Thụ Thần bình tĩnh như thường mà đem trà uống xong, lại hỏi thư ký muợn chìa khóa xe.
“Ôn tổng, ngài đây là……”
Ngày thường, ngay cả khi Ôn Thụ Thần xuống lầu, bên người nếu không phải là thư ký đi theo, thì chính là bảo tiêu âm thầm bảo vệ.
Sẽ rất ít khi đơn độc đi ra ngoài.
Ôn Thụ Thần cầm chìa khóa xe, áo khoác âu phục cũng không mặc, trực tiếp rời khách sạn.
*
Cùng thời gian, ở chung cư.
Hạ Thanh Trì từ phòng tắm ngâm 40 phút đi ra, chỉ mặc một cái áo ngủ có đai đeo lười biếng nằm ở trên sô pha, cửa sổ đóng chặt, cả phòng tràn ngập hương hoa hồng.
Cô lấy gối lót đệm ở phía sau gáy, tìm tư thế thoải mái xem điện thoại.
Mặc dù có Lê Linh ở công ty giúp cô giành tài nguyên,