Editor: littlesunflower05
Đêm khuya, xe bảo mẫu chậm rãi ngừng ở trong tiểu khu, Lê Linh đưa Hạ Thanh Trì lên lầu, nhưng không tiến vào căn hộ.
“Việc Quách đạo đổi vai này còn chưa được công bố chính thức, vì vậy hẳn là có đường xoay chuyển.
Công ty sẽ dốc hết sức lực giúp cô đem tài nguyên giành trở về, hai ngày này trước tiên ở nhà đừng đến đoàn phim, cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
“A, tôi không nghĩ gì cả.” Hạ Thanh Trì lúc trước khi được báo tin cũng ngẩn ra, sau đó nhìn qua thực bình tĩnh, quay đầu hướng về phía Lê Linh nhẹ nhàng cười.
Cái gương mặt tinh xảo tươi cười gần trong gang tấc này, làm Lê Linh trong đầu trực tiếp nghĩ đến một câu.
—— quốc sắc thiên hương, có thể so sánh với hương mẫu đơn.
Hạ Thanh Trì lúc trước dựa vào mấy tấm ảnh sườn xám mỹ nhân chụp trên mạng gặp may, cũng có thanh âm chất vấn cô là dựa vào đào tạo chuyên sâu mà được.
Sau này có người ở trên phố chụp hình cô ngoài đời thật, phát hiện càng làm cho người ta kinh diễm, tùy tiện chụp góc nào cũng có thể tạo thành một phong cảnh đẹp.
Mặc dù việc cô cự diễn bộ phim lớn này nháo đến mức cư dân mạng chửi bới, nhưng không thể phủ nhận ở trong cái thế giới nhìn mặt này —— Hạ Thanh Trì mặc một bộ dáng sườn xám, cho mọi người thấy một trận thịnh yến mê hoặc thị giác.
Lê Linh rất muốn làm cho cô nổi tiếng, bằng không thật tiếc cho một dáng người lay động sinh tình này.
Cô cùng Hạ Thanh Trì thấm thía mà bàn giao vài câu, từ biệt rời đi.
Hạ Thanh Trì đứng ở trước cửa chung cư nửa ngày, chờ nhìn không thấy thân ảnh Lê Linh nữa, mới vào cửa.
Cô cũng không bật đèn, khom lưng cởi giày cao gót màu bạc xuống, ném ra sau, chân trần trụi, đi đến phòng tắm.
Một đường trên sàn nhà, đều là hỗn độn váy và quần áo.
Tắm rửa xong, Hạ Thanh Trì đi tới nằm lên ghế Quý phi bên cửa sổ, áo choàng tắm hơi buông lỏng, làn da tuyết trắng tinh xảo tiếp xúc với không khí, có chút lạnh.
Cô cũng không quan tâm, liền cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà nằm ngay đơ cứng mười phút, đột nhiên ngồi dậy.
Hạ Thanh Trì đi đến phòng để quần áo, đứng ở trước tủ kính, trước cởi áo choàng tắm đạp lên dưới chân, sau đó đem áo sơmi màu trắng lấy ra mặc lên người, cô hơi hơi cúi đầu, tóc tơ màu đen như lụa che biểu tình trên mặt, ngón tay cuốn cổ tay áo lớn quá mức lên.
Cái áo sơmi này, mặc làm áo ngủ rất thích hợp.
Hạ Thanh Trì nhìn bộ dáng mình mặc áo sơmi đứng trước gương soi toàn thân, tâm tình hơi dịu lại.
Cô ngồi xếp bằng(*), sàn nhà lạnh ngắt, đầu ngón tay chậm rãi chà xát.
(*) Dáng ngồi xếp bằng:
Nguồn: Internet
Kỳ thật Hạ Thanh Trì biết mình không phải bộ dạng ‘không sao cả’ như ở trước mặt Lê Linh, đặc biệt là khi biết được vai diễn bị người ta không chào hỏi một tiếng liền cướp đi, thậm chí trong lòng còn từng có cảm giác chưa bao giờ tức giận như vậy.
Liền giống như cô nhìn trúng một kiện sườn xám xinh đẹp trước, còn tự mình cải tiến qua, lại bị người khác mặc thử trước.
Cô không cùng Lê Linh nhắc tới chuyện đi tìm người đầu tư trước đó, cũng không cần thiết đề cập tới.
Bởi vì cái câu ‘chỗ dựa sau lưng của Thư ảnh hậu, là người đầu tư tân nhiệm của bộ phim’ kia của Lê Linh.
Cũng đã đem những điều muốn nói trong cổ họng, đều để từng chữ từng chữ nuốt trở vào.
Phim của Quách đạo tạm thời đổi người đầu tư, là đổi sau khi cô cùng Ôn Thụ Thần đàm phán xong, Hạ Thanh Trì coi như không có kinh nghiệm giang hồ, cũng đoán được, người sau lưng thúc đẩy hết thẩy là ai……
Hiện tại lại cho cô biết rằng, Ôn Thụ Thần thành người đầu tư phim, lại còn đem “nữ nhân của mình” đưa vào đoàn phim làm nữ chính.
Cái này khiến cho Hạ Thanh Trì cảm giác là có cái gì đó, đâm vào mắt và tim của cô.
Khó chịu đến mức khóe mắt chua chua, hô hấp cũng không quá dễ chịu.
Thật đúng là, mất công bận rộn!
*
Lúc gần rạng sáng (Từ tầm 0:00 đến 3:00 sáng), dạ dày Hạ Thanh Trì đói đến cồn cào khó chịu.
Ở phòng bếp của cô đào ra một hộp mì tôm, không muốn ăn, hiển nhiên là tùy tiện chế biến.
Ánh đèn ấm áp chiếu đến thân ảnh cô mặc áo sơ mi trắng, chờ mì chín, cô mang đến phòng khách, đặt trên bàn trà, còn chưa cúi đầu ăn được hai miếng, tiếng chuông điện thoại an tĩnh cả đêm, bây giờ bỗng vang lên.
Hạ Thanh Trì nâng đầu lên, nhìn đến trên màn hình hiện ra hai chữ “Tra cha”.(:)))))))) như kiểu tra nam í nhé.)
Cô duỗi đầu ngón tay, mở loa.
“Con gái, con hiện tại đang làm gì đấy.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trung khí mười phần.
Hạ Thanh Trì cúi đầu tiếp tục ăn mì, nói: “Ở nhà ngủ.”
Đều gần rạng sáng rồi, cô còn có thể làm gì?
Điện thoại đột nhiên cúp máy, không quá hai giây, trên WeChat, phát tới âm thanh thông báo có lời mời call video.
Hạ Thanh Trì phục ông già rồi!
Loại thủ thuật này, cũng không biết là ông học được từ nữ nhân được bao nuôi nào ở bên ngoài.
Lần đầu tiên mời call video cô không tiếp.
Rất nhanh, lại oanh tạc lần thứ hai.
Đồng ý trả lời, đưa điện thoại di động dựa ở trước bộ đồ ăn hộp, nhắm ngay vào mặt mình.
Trong màn ảnh, không chờ đối phương lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, đầu ngón tay Hạ Thanh Trì đầu ngón tay che đôi mắt trước, bất lực nói: “Ba, ba có thể tắt filter trước được không, như vậy chúng ta mới có thể nói chuyện được hẳn hoi.”
“Được, ba tắt, ba tắt ——” Hạ ba ba vội vàng tắt đi, liền sợ cô tính tình nóng lên lại cúp máy.
Hạ Thanh Trì nói: “Tắt cả cái hiệu ứng làm mắt to mặt gầy da căng luôn đi.”
“Đều tắt ——”
Chức năng làm đẹp bị tắt, gương mặt phú quý kia của Hạ ba ba đã mập ra, từ xương cốt có thể thấy khi trẻ tuổi cũng anh tuấn.
Chẳng qua trung niên mập ra, coi như giá trị con người có là tổng tài đại nhân trăm triệu, nhưng cũng chạy không thoát sự tàn phá của năm tháng(/thời gian).
Tròng mắt ông đều mau trừng ra, cách màn hình đều có thể cảm nhận được tiếng gầm gừ sang chấn: “Con, con gái của ba…… Trên người con mặc cái gì vậy?”
“Áo ngủ.” Hạ Thanh Trì tiếp tục ăn mì.
“Áo ngủ?” Gương mặt béo kia của Hạ ba ba lập tức đến gần màn hình video như sắp dán vào: “Ba của con sao lại thấy cái này như là áo sơ mi nam nhân nhỉ, không ổn không ổn, tiểu tử thúi không muốn sống nào dám chiếm tiện nghi của con gái ông đây?”
Tuy rằng nằm mơ cũng muốn con gái về nhà liên hôn gả chồng, nhưng không có nghĩa là Hạ ba ba có thể chấp nhận con gái trước hôn nhân đã bị con rể tương lai chiếm tiện nghi.
Hạ Thanh Trì bị ồn ào đến đau lỗ tai, dứt khoát cầm lấy điện thoại di động lên, nhắm ngay chung quanh phòng khách một vòng: “Ba, ba nhìn xem có nam nhân sao? Có cần con đến phòng ngủ mở tung bức màn, soi phía dưới