Ninh Vũ Phi không sợ đối phương đến tìm mình gây phiền phức, nhưng nếu tìm Trần Thành Hạo thì cũng rất phiền phức, sẽ xảy ra chuyện.
Vào lúc hai người đang uống chút rượu và ăn chút điểm tâm.
Thạch Nhất Kiên sau khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi, hai mắt sáng lên: “Ninh tiểu huynh đệ, thật sự là cậu?”
“Ông chủ Thạch?” Ninh Vũ Phi cũng rất kinh ngạc.
“Ha ha ha, đây chính là duyên phận ở chỗ này cũng có thể gặp được cậu.
”
“Tôi cũng không ngờ được luôn, ông chủ Thạch cũng đến tham dự lễ mừng thọ của ông cụ nhà Tư Đồ sao?” Ninh Vũ Phi nói.
Thạch Nhất Kiên giải thích: “Ông lão nhà Tư Đồ là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Ngọc Trai, lễ mừng thọ của ông ấy đương nhiên chúng tôi không thể vắng mặt được rồi, Ninh tiểu huynh đệ cũng quen ông lão nhà Tư Đồ sao?”
“Còn chưa được gặp mặt nữa, tôi cũng chỉ là được mời đến tham dự thôi.
” Ninh Vũ Phi có chút lúng túng vuốt mũi một cái.
“Không sao, ở đây cũng có rất nhiều người trẻ tuổi chưa từng gặp ông lão Tư Đồ, các cậu là người trẻ tuổi thì làm chuyện của người trẻ tuổi, còn lại mừng thọ các thứ như này là chuyện của mấy lão già chúng tôi.
” Thạch Nhất Kiên cười nói.
“Đúng vậy!”
Thạch Nhất Kiên hỏi tiếp: “Ninh tiểu huynh đệ, không biết gia thế nhà cậu như thế nào?”
“Tôi nào làm gì có gia thế chứ, chỉ là một học sinh ở vùng quê mới chuyển lên thành phố học mà thôi.
”
“Thì ra là thé, hai mươi năm trước đã từng có một nhà họ Ninh, đáng tiếc trong một đêm đã bị diệt vong, người trong nhà, bao gồm cả người hầu cũng biến mất không có tăm hơi.
”
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi chỉ cười cười, nhà họ Ninh này chính là đang nói về nhà mình, đáng tiếc thảm họa diệt môn năm đó, trừ mình ra, không còn một ai sống sót cả.
“Vậy nhà họ Ninh kia đúng thật là tà môn rồi!”
Thạch Nhất Kiên lắc đầu bật cười: “Chuyện này ai cũng hiểu, làm sao một gia tộc có thể vô duyên vô cớ biến mất như thế chứ.
”
“Có lẽ là vậy!”
“Tiểu Phi?”
Một giọng nói truyền đến, Tư Đồ Y Nhạn mặc một bộ váy trắng tinh xảo bước xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo ý cười vui vẻ.
“Y