Giang Vị Noãn đi đến cổng nhìn thấy ba của mình.
“Ai u.
con gái ngoan của ba, mau đi vào trong đi, nếu không Tiểu Phi sắp bị người khác cướp đi rồi.
” Giang Trấn Hải nói.
“Ba, ba xem ba nói gì này, làm con xấu hổ chết đi được.
”
“Xấu hổ cái gì, mau đi vào nhanh đi, cậu ấy ngồi ở ghế sô pha bên phải.
” Giang Trấn Hải đẩy Giang Vị Noãn đi vào.
Trong lòng Giang Vị Noãn lúc này rối như tơ vò, phải làm như thế nào bây giờ?
Không đợi Giang Vị Noãn nghĩ kỹ phải đến tìm Ninh Vũ Phi như thế nào, ngược lại, Ninh Vũ Phi đã nhìn thấy Giang Vị Noãn.
Tư Đồ Y Nhạn cũng nhìn thấy, cô ấy mừng rỡ nói: “Vị Noãn, ở bên này?”
Giang Vị Noãn ngượng ngùng đi đến, bản thân không phải quá thân với Tư Đồ Y Nhạn, nhưng quan hệ cũng không tệ.
Lúc đi đến, lúng túng hỏi: “Tiểu Phi, anh cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy!” Ninh Vũ Phi vuốt mũi một cái.
“Hai người quả nhiên là quen biết.
” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Tôi gặp Vị Noãn trên một chuyến tàu cao tốc, hôm đó tôi vừa đến thành phố Ngọc Trai, đúng lúc ở trên tàu cao tốc thấy ông cụ Giang phát bệnh, tôi liền tiện tay cứu giúp một chút, sau đó tôi và Vi Noãn quen biết, rồi lại gặp nhau ở trong trường học.
” Ninh Vũ Phi giải thích, tránh để ba người rơi vào tình cảnh lúng túng khó xử.
“Đúng vậy, hôm đó tôi và ông nội của tôi đi cầu y, nhưng tìm hai ngày trời vẫn không có kết quả, thế là nghĩ hay thôi trở về thành phố Ngọc Trai trước, kết quả, trên đường đi, bệnh của ông nội tôi đột nhiên tái phát suýt không qua khỏi, cũng may gặp được Ninh Vũ Phi, là anh ấy cứu ông nội tôi từ quỷ môn quan trở về.
”
“Thì ra là thế, ở đây ồn ào quá, chúng ta lên phòng tôi ngồi đi?” Tư Đồ Y Nhạn đề nghị.
Giang Vị Noãn không có ý kiến, nhưng Ninh Vũ Phi lại liếc nhìn Trần Thành Hạo một chút.
“Tôi không đi đâu, cậu cứ