Tắm hẳn một tiếng đồng hồ, Ninh Vũ Phi lúc này mới mê man nằm lên trên giường ngủ thiếp đi.
Ba sư tỷ đã về phòng ngủ rồi, may mà trong biệt thự có đủ phòng nên không sợ không đủ chỗ ngủ.
Vào lúc nửa đêm, cuối cùng thì thành phố Ngọc Trai cũng từ náo nhiệt trở nên im ắng, hầu hết mọi người đã chìm vào trong giấc ngủ thoải mái nhất trong một ngày.
Nhưng lại có người không thể ngủ ngon giấc, chính là những thế lực đen tối kia, trong lòng họ đã thấp thỏm không yên, đúng là mất ăn mất ngủ.
Một trụ sở sắp xếp nhân lực bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng.
Nhưng họ không hề biết rằng thế lực thần bí kia không hề có ý định gì với họ cả.
Một đêm trôi qua.
Ninh Vũ Phi tỉnh dậy, lập tức bị dọa cho giật nảy mình, bởi vì không biết ba sư tỷ đã thức dậy từ bao giờ.
Lúc này đang ở bên cạnh giường nhìn anh.
"Ực, chào buổi sáng nhé ba sư tỷ!"
"Sư đệ à, rốt cục em đã tỉnh lại rồi, muốn ăn cái gì không?"
"Muốn uống gì không?"
"Em mau nói đi!"
Ba sư tỷ liên tục hỏi.
Ninh Vũ Phi ngồi dậy, nói: "Ba sư tỷ à, buổi sáng em ăn chút gì đó thôi là được rồi, không quan trọng đâu.
"
"Vậy được rồi, bây giờ chị sẽ đi làm bữa sáng cho em.
"
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng bước xuống tầng, không còn cảm giác đau đớn nữa.
“Ô kìa Vũ Phi, mới có vài ngày thôi mà con đã có thể bước xuống đi lại được rồi ư?” Bà Ngô ngạc nhiên hỏi.
"Con da dày thịt béo, vết thương cũng không nghiêm trọng như trong tưởng đâu ạ.
"
"Vậy thì tốt rồi, lần sau nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện nữa.
"
"Vâng ạ, bà Ngô!"
Sau khi Ninh Vũ Phi ăn sáng xong, liền có người đi vào từ ngoài cổng.
Hóa ra là Giang Vị Noãn, trong tay cô cầm theo một hộp quà, nhìn thấy Ninh Vũ Phi và các sư tỷ của anh đang cùng nhau ăn sáng.
"Chào buổi sáng Vũ Phi, và các chị!"
“Vị Noãn tới rồi à, mau ngồi xuống cùng ăn chút gì đi.
” Lâm Thanh Tiêu đứng dậy nhiệt tình nói.
Để tránh cho Giang