"Vậy được rồi!" Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ.
Có thể tưởng tượng được cùng một đám người đẹp đi dạo phố là cảm giác gì, đơn giản là không thể tưởng tượng được.
Ăn xong bữa sáng ba người lôi kéo hai cô gái rời đi.
Ninh Vũ Phi chỉ có thể ngồi trong vườn hưởng thụ ánh mặt trời, tu thân dưỡng tính như người già.
"Vũ Phi, Vũ Phi?"
Tiếng hét của Trần Thành Hạo vang lên từ cổng, tên này lần đầu tiên đến chỗ ở của Ninh Vũ Phi liền bị dọa sợ cháng váng.
Biệt thự này là khu biệt thự đắt nhất ở thành phố Ngọc Trai, dù cậu ta biết là chỗ Ninh Vũ Phi ở rất tốt, nhưng không ngờ anh lại có thể ở nơi này.
Nếu không phải địa chỉ ghi ở đây thì Trần Thành Hạo đã sớm quay đầu bỏ đi.
Ninh Vũ Phi đi qua mở cửa, hỏi: "Hôm nay cậu không đi học à, đến đây làm gì?"
"Ôi chao, anh của em có việc thế này thì làm sao em yên tâm đi học được.
” Trần Thành Hạo nhìn bộ dạng của Ninh Vũ Phi, kinh ngạc nói: "Anh là người máy à, hôm kia còn nằm ở trên giường bệnh, hôm nay đã đi ra đường được rồi?”
“Vậy ý của cậu là tôi vẫn đang nằm trên giường hấp hối à, cậu yên tâm cái gì vậy?" Ninh Vũ Phi tức giận nói.
"Không có, không có, nhưng nói đi phải nói lại, sao tôi chưa bao giờ nghe anh nói anh sống trong khu biệt thự lớn thế này?”
"Căn biệt thự này cũng không phải do tôi mua, sao tôi nói cho cậu biết được.
”
Trần Thành Hạo bụm miệng nói tiếp: "Tôi chỉ biết thân phận của anh không đơn giản, ở được trong loại biệt thự này cũng chẳng có mấy nhân vật đơn giản.
”
"Thôi đừng khoác lác nữa, lấy một điếu hút đi, đúng rồi, tên nhóc nhà cậu có sao không?”
"Không sao, may mà tối hôm đó có anh, nếu không hai anh em chúng tôi phải cùng nhau đến bệnh viện rồi.
”
Ninh Vũ Phi châm một điếu thuốc, nói: "Không có việc gì là tốt rồi, chuyện đêm hôm đó cũng đừng nói ra.
Để tôi nói cho cậu biết một điều.
Lý do tôi ghét Chu Hân Tĩnh là vì gia đình họ muốn giết tôi.
"
Nghe vậy, Trần Thành Hạo hoảng sợ, nói: "Khó trách, thì ra là vậy.
”
"Xã hội thượng lưu đúng là hiểm ác, muốn giết một người quá đơn giản, cho nên sau